Kiều Bích Ngọc đồng ý sẽ ở lại nhà họ Kiểu ở thành phố Hải Châu đón năm mới, nhưng cô vẫn cần phải quay về nhà trọ ở Bắc An để thu dọn một ít đồ đạc. Lục Khánh Nam ầm ï nói anh ta cũng phải về Bắc An, cho nên hai người họ đi cùng một chuyến bay.

Đương nhiên cùng chuyến bay ngày hôm ấy còn có Bùi Hưng Nam cùng với Châu Mỹ Duy, về phần Quách Cao Minh… Kiểu Bích Ngọc không hỏi, cô đoán rằng anh có thói quen ngồi chuyên cơ riêng.

Hai giờ chiều bọn họ mới bắt đầu bay, Kiều Bích Ngọc cảm thấy bản thân cô không cần phải tới sân bay quá sớm, khi cô vẫn còn đang nằm trên giường, dưới phòng khách nhà họ Kiều bỗng nhiên trở nên náo nhiệt.

“Anh đến đây sớm như vậy để làm gì?”

Kiều Bích Ngọc mặc quần áo ở nhà mà chạy xuống, lại thấy Lục Khánh Nam lại có mặt ở đây

sớm như vậy.

Lục Khánh Nam mặc một bộ vest sang trọng, nở một nụ cười đẹp trai: “Tôi đã mang bữa sáng qua đây, còn lấy một con vịt quay từ nhà hàng, rất nổi danh, chính là đặc sản của nơi này.”

“Sáng sớm ai muốn ăn vịt quay, béo như

vậy.“ Kiều Bích Ngọc ghét bỏ nói. “Không hề béo”

Lục Khánh Nam là một tín đồ ẩm thực lâu năm, anh ta đã rất quen thuộc với những món ăn của các vùng miền: “Da rất giòn, không béo, nước sốt hơi ngọt, cô chắc chắn rất thích ăn.”

Kiểu Bích Ngọc liếc mắt kiểm tra anh ta, thấy anh ta cười giống như một con cún, dường như đã làm sai chuyện gì đó.

“Sao lại tốt như vậy?”

Lục Khánh Nam giả bộ nghiêm túc, củ cải hoa tâm này bắt đầu nói những lời hóm hỉnh: “Tôi thích một người, đối với cô ấy tốt một chút, còn không phải lý do sao.”

“AI Hóa ra là anh thích tôi sao?” Kiều Bích Ngọc cố tình kéo dài âm cuối, cố ý chớp chớp mắt.

“Đừng tự mình đa tình, mỗi lần về nhà tôi

đều có thói quen mang chân vịt về nhà cho chó của tôi, đại khái chính là như vậy.” Lục Khánh Nam cảm thấy rất hài lòng với lời giải thích này của mình.

Trong đầu Kiều Bích Ngọc chính là muốn tiến lên đánh anh ta.

Hai tay Cung Nhã Yến cầm vài chén đĩa, vừa lúc đi từ phía cầu thang bên này lại, thấy bọn họ không khỏi cười cười: “ Kiều Bích Ngọc có thể có một người bạn như cháu, vận khí của nó thật sự tốt.”

Lục Khánh Nam không hề khiêm tốn mà liên tục gật đầu.

Kiều Bích Ngọc vừa định oán giận anh ta mấy câu, dì nhỏ của cô vội vàng nói đỡ: “Khánh Nam đã mang rất nhiều đồ ăn sáng tới, bà nội

cháu cũng rất thích món vịt quay này.”

“Bà nội không phải bị cao huyết áp sao,

sáng sớm đã ăn thức ăn béo như vậy.”

Kiều Bích Ngọc đi đến phòng bếp thăm dò xung quanh một chút, cô liền giật mình khi thấy bà nội đang lén lút. Bà cụ nhân lúc mọi người không có ở đây, nhanh tay nhéo một miếng vịt quay bỏ vào miệng.

Lục Khánh Nam đúng là rất thành công

trong việc tạo thiện cảm với người khác.

Kiều Bích Ngọc ngồi ở trong phòng khách, tùy tiện gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai, quả nhiên hương vị không ti.

“Lục Khánh Nam, anh đúng là thích hợp làm con rể nhà người khác”

Kiều Bích Ngọc không muốn để cho người này đắc ý, cố tình mỉa mai nói: “Nếu như sau này anh kết hôn, chắc chắn cha mẹ vợ sẽ xem anh

như con cái trong nhà.” “Tôi không thể làm khác được.”

Lục Khánh Nam đúng là không biết xấu hổ cảm thán một tiếng, thẳng tay rót một chén trà, cầm lấy nhấp một ngụm.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy bộ dạng đắc ý kia của anh ta rất không thuận mắt, kỳ quái hỏi: “Thế nào, cậu Lục có đối tượng nào chưa? Tôi có thể xem trước cho cậu một chút về tính cách của đối phương, có thích hợp để trở thành vợ của cậu không?”

“Chuyện trọng đại của tôi không dám làm phiền tới cô Kiều đây.”

“Đừng khách khí, chúng ta thân nhau như

vậy, nói một chút xem, cậu thích mẫu người như

thế nào?”

Lục Khánh Nam bắt đầu ảo tưởng, khoe khang nói: “Người con gái mà tôi thích, nhất định phải rất xinh đẹp, tính cách ôn nhu, còn phải biết nấu ăn, quan trọng nhất là phải có một bộ ngực lớn.”

“Biến thái.”

Kiều Bích Ngọc còn thật sự suy nghĩ về điều đó, sau đó nghiêm túc nói với anh ta: “Nói như vậy nếu như một người khao khát có được kết quả của một chuyện nào đó, thường sẽ có biến

cố xảy ra”

“Lục Khánh Nam, anh cố chấp với người có ngực lớn, tôi nói cho anh biết, rất có thể sẽ gặp được một người có bộ ngực bình thường.”

Lục Khánh Nam trừng mắt nói: “Cô thật độc ác.”

Kiều Bích Ngọc liền cảm thấy hài lòng, tiếp tục ăn sáng, sau đó lại phá lên cười.

“Lần trước có một người đàn ông, anh ta nói là anh trai tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play