Một bóng dáng anh tuấn từ phía bên phải tiến lại gần, Lục Khánh Nam cầm theo hai túi đồ đặt trên mặt bàn, sau đó tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh đi lâu như vậy chính là mua cái này sao?“ Kiều Bích Ngọc thu hồi tầm mắt, cẩn thận cầm lấy hai túi để trên mặt bàn kia.
Lục Khánh Nam ở phương diện này đúng là sống rất phóng túng, có thể nói đã thành chuyên gia.
Vốn dĩ anh ta muốn đến khách sạn kéo cô đi, nhưng cô nhất định không đi. Nguyên nhân bởi vì Kiều Bích Ngọc trực tiếp thản nhiên nói với anh ta, không muốn thấy một số người. Hiện tại quan hệ kỳ quái của cô và Quách Cao Minh cũng không phải bí mật, không biết có phải Lục Khánh Nam sợ cô chết đói ở khách sạn hay không mà khí thế nói sẽ đưa cô tới nơi có cảnh tối đẹp nhất nổi tiếng gì đó để biết mùi.
“Cháo của thím Vương rất khó có thể được thưởng thức, anh chàng đẹp trai, có phải cậu có họ hàng với nhà thím Vương đúng không? Thật sự thơm quá.”
Ông chủ quán ăn đã tự mình bưng thức ăn tới, thăm dò nhìn Lục Khánh Nam rồi lại nhìn hai túi đặt ở trên bàn, lại có chút ngạc nhiên cùng vui mừng. Sau đó giơ ngón tay cái lên hướng về phía hai người: “Cháo này thật sự rất ngon”
“Mười năm trước lúc cháu có tiền đều lên núi hưởng phúc. Tuy nhiên mỗi lần tới thành phố Hồ Chí Minh đều sẽ tới đây dùng bữa.”
Lục Khánh Nam chính là điển hình của kiểu người cao phú soái, cử chỉ đúng mức, ngay cả khi tức giận cũng không bằng cầm thú, khai thông một chút cho ông chủ quán ăn cũng không phải là chướng ngại.
Điều này khiến Kiều Bích Ngọc giật mình.
Vội vàng túm lấy tay áo của ông ấy mạnh mẽ nói: “Cho cháu thật nhiều rau thơm, càng nhiều càng tốt.”
Cô rất thích ăn rau thơm, cũng rất thích mùi vị của chúng.
Ông chủ nhà hàng cười khen ngợi một câu: “Đúng là một cô bạn gái tốt, giống như đại minh tinh.”
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi.” Trên mặt Lục Khánh Nam có chút khẩn trương, nhanh chóng cao giọng phủ nhận.
Kiều Bích Ngọc để lộ ra nụ cười mê người, nói một câu: “Bởi vì anh ta thích đàn ông.”
Chính là tiếng phổ thông chính gốc, mọi người đều nghe hiểu.
Ông chủ quán ăn lập tức trở nên nghiêm túc, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lục Khánh Nam, lập tức lớn tiếng tỏ thái độ: “Cậu yên tâm đi, tôi không kì thị tình yêu đồng tính!”
Lục Khánh Nam đen mặt.
Kiều Bích Ngọc gọi hai chai bia, vừa uống, vừa nhịn không được đập tay xuống bàn cười to.
“Kiều Bích Ngọc, cô chết với tôi, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà đắc ý.“
Cơn tức của cậu Lục bốc lên đỉnh đầu, lòng dạ hẹp hòi cũng bắt đầu phát tác, lấy lại thứ vừa mang đến để trên mặt bàn: “Đây là tôi mang tới cho người yêu tôi.”
Kiều Bích Ngọc nào chịu thua, hai tay vươn
tới với lấy đĩa ốc, muốn lấy thêm đĩa đậu phụ cùng với đĩa rau xào, hét lên với người đối diện: “Tất cả đều là của tôi! Những thứ anh vừa mới ăn mau nôn ra đây.”
“Muốn tôi nôn ra đúng không?”
Không biết có phải vì quá tức giận nên thần chí không được tỉnh táo: “Được, tôi nôn hết ra”
Tay phải túm lấy cô kéo tới gần mình, đầu
hơi sát lại gần cô, dường như muốn nôn lên
người cô. “Tránh ra, tránh ra.”
Nhìn bộ dáng hoàn toàn hợp tác của anh ta, Kiều Bích Ngọc trở nên nóng nảy, hai tay đẩy đầu anh ta ra: “Lục Khánh Nam, cẩn thận không tôi đánh anh đấy.
“Tôi nôn lên người cô, cô phải cảm thấy đáng giá.”
Dường như mọi hận thù trong lòng Lục Khánh Nam được thoát ra ngoài, anh ta sớm đã muốn báo thù rửa hận. Hai tay nhanh chóng ôm lấy thắt lưng cô, sống chết không chịu buông tay, chẳng khác nào một đứa trẻ đang ăn vạ.
Tên này đúng là thật vô sỉ.
Kiều Bích Ngọc làm sao có thể để anh ta
thực hiện được, chân phải mang giày cao gót liền hung hăng giẫm lên chân anh ta. Cậu Lục đau đớn kêu la.
Cái này không muốn buông tay cũng không được: “Cô đúng là người phụ nữ độc ác.”
Anh ta tức đến phát run.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy bộ dáng chật vật của anh ta: “Anh nên cảm thấy may mắn khi tôi không động đến người anh em của anh. Ha ha hai!”
Sau đó lại đập liên tiếp xuống mặt bàn, cô cười càng thêm kiêu ngạo, mà mọi người xung quanh nhìn thấy một màn của hai người họ, cũng bật cười thành tiếng.
Lục Khánh Nam liền cầm lấy một chai bia lạnh trên mặt bàn, bật nắp, sau đó liền ngửa đầu lên tu một hơi, đúng là mát lạnh.
Mẹ nó, may mà ở đây không có ai quen anh ta.
“Lục Khánh Nam, trước kia các anh có từng ghé qua những hàng ăn ven đường không?”
Kiều Bích Ngọc gọi thêm năm chai bia, hai má có chút ửng đỏ, cô say rồi, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khiến cô cảm thấy tò mò.
Lục Khánh Nam ghim thù, trừng mắt liếc cô một cái: “Cô cứ uống nữa đi, chút nữa tôi vứt cô dưới chân cầu vượt.”
“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Đúng là khi say, phụ nữ càng không có hình tượng, ghế cũng sát lại gần hơn: “Anh nói xem, anh mau nói cho tôi biết. Quách Cao Minh có giống như anh sẽ đi tới những quá ăn vỉa hè uống rượu không?”
Dường như cô rất tò mò.
Lục Khánh Nam không ngờ đột nhiên anh ta sẽ nghe thấy cái tên Quách Cao Minh này, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Kiểu Bích Ngọc lắc đầu: “Khẳng định là không có đúng không?”
Tay phải giơ lên khua loạn xạ, giọng càng thêm chắc chắn: “Anh ấy chính là loại người này, anh ấy không giống anh. Tuy anh là một cây cải nở hoa, nhưng là người tốt có thể ở chung. Anh ấy không giống với…
“Anh ấy cả ngày đều giống như tảng băng… Tôi vẫn không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nghĩ gì”
Lục Khánh Nam rơi vào trầm mặc, đã sớm biết cô là một con sâu rượu, nhưng cũng không có nghĩa là thích uống rượu là có thể uống, ví dụ như người phụ nữ trước mặt này.
Anh ta nghe được những lời này của cô, thật ra có chút bất ngờ.
“Khả năng uống rượu đúng là kém.” Nhịn
không được mà trách móc một câu.
Nhìn cô còn đang cố gắng điên cuồng quát lên để lộ ra gương mặt cân đối trắng nõn phiếm hồng, cũng lộ ra là một cô gái bướng bỉnh. Lục Khánh Nam cảm thấy nghỉ ngờ vì sao lúc trước Quách Cao Minh lại để ý tới cô gái này? Không phải dựa vào cô là phụ nữ thì anh ta tuyệt đối không đến gần.
Nhưng mà, cô chính là một người con gái đặc biệt.
Anh ta nhìn thấy cô đỏ lựng, đang ngửa cổ uống rượu. Cô hơi nhíu mày giống như đang tự hỏi điều gì đó. Thật ra đôi mắt của cô rất đẹp, con ngươi lấp lánh dễ dàng làm cho người khác bị mê hơn nữa, vẻ ngoài của cô cũng ưa nhìn, phần lớn là được di truyền từ mẹ, nghe nói mẹ của cô là một người rất đẹp.
Từ đáy lòng Lục Khánh Nam xuất hiện một loại rung động rất kỳ lạ. Anh ta nhanh chóng
quay đầu, không muốn nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của con sâu rượu này nữa.
“Kiều Bích Ngọc, cô nói thật cho tôi biết, có phải cô động kinh nhất quyết tham gia quảng cáo lần này là vì Quách Cao Minh đúng không?” Giọng điệu của anh ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Rùng mình trước cơn gió đêm thổi tới, trong trẻo nhưng cũng rất lạnh khiến cho con người ta tỉnh táo một ít. Cô nhìn về phía này lắc đầu, nói hai từ: “Không phải.”
Cô ngửa mặt lên trời mà cười to, mặc kệ tất cả mà bật cười, cười đến vẻ mặt cũng trở nên sán lạn.
Lục Khánh Nam cũng hết cách, thở dài: “Kiều Bích Ngọc, cô có biết ở cùng với cô thật
sự rất mất mặt không?”
“Anh nói cái gì mất mặt? Anh nói lại lần nữa xem.”
Cô ghìm cà-vạt của anh ta, Lục Khánh Nam tưởng như sắp bị cô làm cho nghẹn chết. Rõ ràng cô đang nhờ cậy anh ta mà lại hung dữ như vậy.
Lập tức thù mới hận cũ tính luôn một thể:
“Còn có lần trước tôi nằm viện, anh vô duyên vô cớ mắng tôi, nói ai mà ở cùng một chỗ với tôi sẽ bị xui xẻo. Anh còn không mau giải thích cho tôi. Giải thích, giải thích nhanh lên!”
Lục Khánh Nam chán nản: “Cô đúng là nhớ lâu thật!”
“Tôi có thể nhớ cả đời cơ.
Có hơi men trong người, Kiều Bích Ngọc rất có khí thế mà quát lớn, những lời này khi lọt vào tai Lục Khánh Nam, anh ta bỗng cảm thấy có chút là lạ, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc.
“Ting ting.”
Điện thoại trong túi xách đỏ đặt trên bàn của cô đột nhiên vang lên.
Là một tin nhắn.
“Cách xa Lục Khánh Nam ra một chút.”
Giống như có giác quan thứ sáu, cả người Kiều Bích Ngọc đột nhiên chấn động, nhanh chóng quay đầu, tầm mắt hướng về phía nơi có ánh mắt lạnh lùng đang nhìn lại, chiếc Ferrari màu đen vẫn còn dừng ở đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT