Kiều Bích Ngọc vào trong phòng, nhanh chóng kéo cửa kính ở ngoài ban công lại.

Bên ngoài mưa to gió lớn đập vào cửa, cả người cô đều ướt hết, lòng bàn tay có chiếc đỉnh bị rơi mất.

Bây giờ là chập tối, bên ngoài mưa rất to, kèm theo đó là những tia sấm chớp kinh hoàng cắt ngang bầu trời.

Ánh sáng trong phòng khiến cô an tâm hơn một chút, tay nắm cửa kính bị lỏng làm cô càng tin cái đinh vít này là tự nhiên mà rơi xuống.

Lại nhìn ra ban công nhỏ u ám, cô thuyết phục bản thân không được nghĩ lung tung, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo nhưng trong lòng vẫn không an tâm.

Cô khóa cửa phòng ngủ, bật hết đèn lên, bên ngoài tiếng mưa tiếng sấm sét ầm ầm, càng làm lộ rõ sự lạnh lẽo và yên tĩnh trong căn phòng lúc này, thậm chí đến tiếng thở mạnh của cô

cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Kiểu Bích Ngọc cởi bỏ bộ quần áo đã ướt sũng trên người, lấy khăn lau vết nước trên mặt và tóc, đưa tay lấy bộ quần áo sạch trên giường. Vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy vết mổ trên bụng mình.

Cô chăm chú quan sát, ngón tay mát lạnh khẽ chạm vào, không còn nhìn rõ vết sẹo nữa, không biết Đường Tuấn Nghĩa đã cho cô bôi thuốc gì, ngay cả vết rạn da cũng không còn.

Giống như hồi ức ban đầu khi cô mang thai gả vào nhà họ Quách chỉ là một giấc mơ, mọi dấu vết đều biến mất.

Ngay cả Quách Cao Minh cũng biến mất khỏi thế giới của cô.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải.

Cô có chút căng thẳng, nhìn điện thoại trên bàn trang điểm, bước nhanh tới, là Đường Tuấn Nghĩa gọi.

Anh ta liền lên tiếng: “Bích Ngọc, tôi đang ở ngoài cửa.”

Cô sững sờ mấy giây rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng đáp: “Ừ, chờ một chút.”

Sau đó cúp điện thoại, vội vàng thay quần áo, đứng trước bàn trang điểm sửa sang lại.

Đột nhiên, cô như phát hiện ra điều gì đó, nhìn kĩ mình trong gương.

Cô vén mái tóc dài lên, nâng cằm nghiêng người nhìn, dưới dái tai bên trái ở cổ có một vết đỏ nhạt hằn lên làn da trắng nõn.

Đầu ngón tay xoa lên vết đỏ kỳ lạ trên cổ, đây giống như là hickey.

Vết hickey?

Suy nghĩ này có chút hoang tưởng, Kiều Bích Ngọc liền thả tóc xuống, không nghĩ ngợi nhiều nữa, đây chắc là dấu vết của lần ngủ trước đè vào.

“Sao cậu lại đến đây?”

Cô chạy ra mở cửa cho Đường Tuấn NgHĩa, anh ta đang đứng ở bên ngoài, mặc chiếc áo khoác sang trọng màu đen bị nước mưa làm ướt hết, mái tóc ngắn cũng dính đầy nước.

Đường Tuấn Nghĩa một mạch đi thẳng vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Cô chau mày, lấy khăn đưa cho anh ta: “Cởi áo khoác ra đi, bên trong có bị ướt không. Mưa to như vậy cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì thế?”

Anh ta cầm lấy chiếc khăn, lau qua phần tóc bị ướt, đôi mắt xanh trong nhìn cô, một lúc sau mới khẽ nói:

“Có sấm chớp”

Kiều Bích Ngọc đờ ra, trong nhà đèn sáng trưng, Đường Tuấn Nghĩa nhìn thẳng vào cô, vài giây sau lại nói như thở dài: “Cậu sẽ sợ.”

“Ai sợ chứ, tôi thèm vào mà sợ.“ Cô hiểu ra, ngay lập tức nói.

Đường Tuấn Nghĩa cười cười. Dáng người anh ta cao gầy, khuôn mặt tuấn tú cộng thêm đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, khi cười, lông mày hơi cong lên, đến đôi mắt cũng long lanh, thật khiến người ta ngẩn ngơ.

Anh ta rất ít khi cười, ngay lúc này nhìn vào đúng là mê hoặc lòng người.

“Cười cái gì mà cười, không được cười!” Cô xấu hổ đến mức hét vào mặt anh ta.

Chỉ có cô mới có thể thân thiết với anh ta như vậy, như thể đó là một sự ăn ý ngầm giữa hai người.

Đường Tuấn Nghĩa đưa mắt nhìn xung quanh

trong nhà, tất cả đèn đều được cô bật lên.

Còn nói không sợ sao, nhưng anh ta không nói ra, bên trong đôi mắt ý cười càng rõ ràng, anh ta chính là thích nhìn dáng vẻ cô lúc tức giận.

“Sao hả?”

Đường Tuấn Nghĩa là người có đầu óc nhạy bén, chỉ cần ngồi chưa đến mười phút đã nhận ra biểu hiện có phần thận trọng của cô.

Thỉnh thoảng Kiều Bích Ngọc lại liếc nhìn ra phía ban công, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

“Không có gì đâu.“ Cô cứng nhắc mở miệng,

rõ ràng là đang miễn cưỡng qua loa.

Nếu cô kể chuyện căn phòng bị ma ám, thì 80% sẽ bị anh cười nhạo, lại thêm vết đỏ kỳ lạ ở dưới tai, cô ngoan cố quyết định không nói nửa lời.

“Tôi thấy hơi đói rồi, cậu có muốn ăn cơm rang không?“ Cô mở tủ lạnh lấy ra phần cơm được đóng gói mang về lúc sáng, đặt vào lò vi sóng.

“Tôi mua lúc sáng nay, một suất lớn, ăn cũng không tệ.” Cô định nói sẽ chia cho anh một nửa.

Nhưng Đường Tuấn Nghĩa không đợi cô nói xong đã lấy nồi đi vo gạo.

Cô nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ lúc này, không khỏi nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, ăn qua loa thôi là được rồi.”

Đường Tuấn Nghĩa vẫn phớt lờ cô, tiếp tục việc dang dở trong tay. Cho dù là khi làm việc hay nấu ăn, anh ta luôn rất nhanh nhẹn.

Nhìn anh ta cẩn thận dùng thìa khuấy nhẹ cháo trong nồi, góc nghiêng đẹp trai như vậy khiến người ta nhìn vào thật dễ chịu.

Là một người phụ nữ cô cảm thấy mình thật sự thất bại, chột dạ nhìn đống bát đũa vứt chồng lên nhau, đó là bát mà hai ngày trước cô dùng để đựng đồ ăn mua sẵn ở bên ngoài, cô muốn để đó rồi rửa một lần, nhưng thực chất là do lười.

Lương tâm Kiểu Bích Ngọc cắn rứt, bèn chen vào giúp một tay.

Cô bắt đầu vặn vòi nước rửa bát, Đường Tuấn Nghĩa cũng không quản cô làm gì, lấy mấy con hến trong tủ lạnh ra rửa sạch rồi cho vào nổi nấu cháo, vừa quay đầu liền thấy cô đang say mê rửa bát.

“Bích Ngọc, đừng nghịch nữa.” Anh ta nhìn cô bất lực nói một câu.

Hai má cô đỏ bừng, cúi đầu nhìn hai tay đều là bong bóng, rửa bát thôi mà giống như đang chơi vậy.

“Tôi không có nghịch.”

Cô kiên quyết phản bác, tay vặn nước tráng lại bát cho sạch.

Thật ra trước đây khi hai người chơi với nhau, đa số mọi chuyện đều do Kiều Bích Ngọc quậy tung lên, sau cùng Đường Tuấn Nghĩa luôn là người dọn dẹp tàn cuộc cho cô.

Cô gái này chính là làm sai chuyện nhưng lại không cho người khác nói.

Hai người ngồi cạnh bàn trà thủy tỉnh trong phòng khách, mỗi người một bát cháo lớn, nóng hổi thơm phức lan tỏa khắp phòng.

“Cơm rang này khô quá, chắc là do để trong tủ lạnh nên không còn ngon nữa.”

Kiều Bích Ngọc ăn thử một miếng cơm đã được làm nóng bằng lò vi sóng, sau đó cô liền nhanh chóng buông bỏ, bưng bát cháo nóng hổi lên.

Đường Tuấn Nghĩa thấy vậy liền bỏ hộp cơm rang vào thùng rác gần đó: “Sau này đừng ăn mấy đồ này nữa”

Cái tật kén ăn chính là được hình thành như vậy.

Cô ăn liền hai bát cháo lớn, thi thoảng Đường Tuấn Nghĩa sẽ lấy một ít hến đặt trong bát cô.

Cô đã lớn lên cùng anh như vậy trong suốt

quãng thời thơ ấu và thiếu niên của mình.

Trước đây Kiều Bích Ngọc từng nghĩ rằng ngoài ông ngoại ra thì Đường Tuấn Nghĩa là người thân thiết nhất với cô.

Anh ta luôn đối tốt với cô như vậy.

“Nhóc Thanh, cậu đừng lừa tôi.”

Mưa giông bên ngoài bắt đầu ngớt dần, cô cầm thìa lên đột nhiên khẽ nói một câu.

Mấy năm nay khi Đường Tuấn Nghĩa rời đi đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô thay đổi, anh ta cũng đã thay đổi.

Cô nghĩ anh ta không nghe thấy.

Khi hai người dọn dẹp xong, mưa bên ngoài cũng đã tạnh, anh ta đi về phía cửa, cô đứng ở ngoài nhìn một chút, vốn là muốn nói anh đi về

cẩn thận, nhưng Đường Tuấn Nghĩa đã nói trước:

“Bích Ngọc, tôi sẽ không lừa cậu.”

Cô hơi sững sờ, vẻ mặt anh ta vẫn lãnh đạm, nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.

Cô đóng cửa lại, toàn bộ tâm trí lúc này là bóng dáng đẹp đẽ mà lãnh đạm của Đường Tuấn Nghĩa.

“Bụp” “Bụp” “Bụp”

Những tiếng ồn liên tiếp từ tầng trên lại vang lên, âm thanh giống như đang chơi bóng rổ khiến người ta phát điên.

Kiều Bích Ngọc sa sầm mặt mày, cô sắp phát điên thật rồi.

Cô tức giận ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mà mắng: “Cái đồ thần kinh, vừa hết tiếng sấm thì lại chơi bóng rổi”

Không hiểu sao đêm nay người trên tầng có vẻ tâm trạng không được tốt, tiếng ồn càng ngày càng to, vô cùng khó chịu.

Kiều Bích Ngọc thật sự điên tiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play