Kiều Bích Ngọc đi dạo quanh khu chung cư, sau đó dừng lại ngồi trên ghế đá dưới một tán cây.

Cô ngẩng đầu, nhìn trung tâm thương mại cao 60 tầng ở trước mặt. Bên ngoài được làm bằng kính màu đen đặc biệt, dưới ánh nắng mặt trời, logo lớn màu bạc của tập đoàn IP&G trở nên chói lọi, đơn giản nhưng lại đầy kiêu hãnh.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó không vui, cô lại cúi đầu, chân đá nhẹ những hòn sỏi nhỏ dưới mặt đất.

Khu này rất gần với nơi làm việc của anh, trước đây cô chỉ muốn ra ngoài thuê nhà càng sớm càng tốt, không nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ nhìn tòa nhà đồ sộ này, trong lòng lại cảm thấy bí bách, có nên chuyển đi không nhỉ?

Vị trí ở đây rất thuận lợi, xung quanh đều là trung tâm mua sắm và các nhà hàng ăn uống, an ninh giao thông ở Thành Đông lại là một trong những nơi tốt nhất cả nước.

Nếu như không phải gián đoạn về việc tái xây dựng khu chung cư thì có lẽ nơi này đã sớm trở thành thành phố thương mại sầm uất, sôi động.

“Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ xem có nên chuyển đi hay không.”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, cô vô thức đáp lại, giật mình mấy giây rồi xoay người, khuôn mặt có chút kinh ngạc nhìn hai người

đang đứng trước mặt.

“Bích Ngọc, dì nghe nói cháu vừa mới chuyển tới đây.” Cung Nhã Yến nhìn cô, khẽ hỏi một câu, giọng nói có chút phức tạp.

Châu Mỹ Duy cũng trở về, cô ấy vẫn còn tức giận: “Lúc sáng, cậu nhẫn tâm đuổi mình đi. Vốn dĩ không thèm để tâm cậu sống chết như thế nào nữa, nhưng mà dì Yến lại nói cậu chuyển đến nhà mới thì phải thắp hương cúng vái lễ Phật mới gặp nhiều may mắn.”

Tuấn Nghĩa cũng đến đấy.”

Ở hành lang phía sau họ, có một bóng người cao gầy đi tới, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì.

“Dì Yến ơi, có phải theo phong tục ở đây là phải đốt hương cúng bái ở bốn góc nhà đúng không?”

“Bữa tối cứ ra ngoài mua ít thức ăn rồi chúng ta cùng nấu một bữa, xem như là ăn mừng.”

Châu Mỹ Duy trò chuyện vui vẻ với Cung Nhã Yến, còn nói phải đi mua một cái chậu sắt để đốt tiền giấy lấy điềm lành.

Cô ấy bảo Kiều Bích Ngọc đi mua đồ, còn bọn họ thì lên nhà trước để chuẩn bị.

Thế là cô và Đường Tuấn Nghĩa đến siêu thị gần đó, hai người đều không nói chuyện, người đi trước người theo sau lần lượt bước ra khỏi cổng chung cư, bước đi của bọn họ chậm rãi tự nhiên.

“Hai người bọn họ trước đây làm sao có thể quen nhau được vậy? Đường Tuấn Nghĩa cũng không nói năng gì?”

Châu Mỹ Duy nhìn theo bóng hai người, cái tật nhiều chuyện lại nổi lên, cô ấy quen biết Đường Tuấn Nghĩa được hai tháng rồi.

Tuy Kiều Bích Ngọc cũng ở chung cư này nhưng trước đây tâm trạng cô không tốt, nên bọn họ hầu như không giao tiếp với nhau.

Trong phòng, Cung Nhã Yến đang vô cùng thành kính thắp hương cầu may. Sau khi xong xuôi, liền cười nói với Châu Mỹ Duy: “Lát nữa cháu sẽ biết thôi.

Châu Mỹ Duy chạy ra mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ đã trở về, trên tay là túi lớn túi nhỏ, cô ấy còn nghe thấy giọng nói trong trẻo dễ chịu của Đường Tuấn Nghĩa đang nói mấy câu gì đó nghe không rõ lắm.

“Có một người đàn ông đi công tác ở bên ngoài muốn ở lại khách sạn. Hướng dẫn viên dẫn anh ta đến một khu biệt thự cao cấp toàn bộ đều được trang trí theo phong cách châu Âu để qua đêm. Người đàn ông đó lo lắng rằng chỉ phí ở đây quá cao, hướng dẫn viên liền nói, tiền trọ ở đây chỉ bằng một nửa giá thị trường, anh ta nghe xong liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nghỉ ngờ rằng nơi này có vấn đề…”

“Hai người đang nói cái gì vậy?“ Châu Mỹ Duy đỡ lấy một túi đồ thực phẩm còn tươi nguyên, hóng hớt hỏi chuyện.

Cô quay sang phía cô ấy: “À cậu ấy đang kể

chuyện cười ấy mà.” Đầu óc Châu Mỹ Duy bỗng khựng lại.

Hai người bọn họ đi thẳng tới phòng khách nhỏ rồi ngồi xuống, chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhu của Đường Tuấn Nghĩa tiếp tục kể: “…Người hướng dẫn viên đó nói anh yên tâm đi, bởi vì nơi đó trước đây từng dùng để nuôi lợn”

Hai mắt Kiều Bích Ngọc khẽ mở to, sau đó hiểu ra liền gật đầu.

Châu Mỹ Duy dường như hóa đá, cô ấy đi vào trong phòng bếp, biểu cảm khó hiểu hỏi Cung Nhã Yến: “Dì ơi, bọn họ đang nói cái gì vậy?”

Đây cũng coi là truyện cười à?

Cung Nhã Yến mở túi ra đem rau đi rửa, miệng cười cười: “Trước đây Tuấn Nghĩa có nói về hai điều này, càng ở gần với tiền, hiểu biết của con người lại càng ít. Khắp nơi đều là cạm bấy, phải cẩn trọng”

Châu Mỹ Duy vẫn ngơ ngác, chẳng lẽ nam thần kia đang kể truyện cười về tài chính sao? Cô ấy quay đầu nhìn trên ghế sô pha.

Sau đó đưa ra được một kết luận: “Cách dỗ dành của Đường Tuấn Nghĩa cũng đặt biệt thật đấy”

“Đó là bởi vì tâm trạng Bích Ngọc đang không tốt nên cậu ấy mới kể chuyện cười cho con bé nghe, bình thường không có như vậy đâu.”

Ngày thường nếu không có chuyện gì thì đừng mong Đường Tuấn Nghĩa nói quá một chữ.

Châu Mỹ Duy nói: “Hai người bọn họ có vẻ hợp nhau đấy”

“Nếu ngay từ đầu nó chịu nghe theo sự sắp xếp của người lớn thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Vẻ mặt Cung Nhã Yến đột nhiên trở nên nặng nề: “Dì đặt hai lọ tro cốt đó trong nhà, mỗi ngày đều dùng nước sạch cúng bái, cho dù thế nào đi chăng nữa, chỉ mong tâm của nó được

bình yên.”

Đáy mắt Châu Mỹ Duy hiện lên nỗi thương xót.

Ở đây chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, không gian nhỏ bé chật hẹp, hai người không dám nói về chuyện đứa nhỏ nữa, sợ Kiều Bích Ngọc nghe được lại suy nghĩ.

Năm giờ chiều, bọn họ đã nấu xong một bàn đầy thức ăn, bốn người cùng ngồi xung quanh chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn rất ấm cúng.

Chỉ có điều Đường Tuấn Nghĩa bị kẹp giữa ba người phụ nữ nên có vẻ không được thoải mái cho lắm.

“Tuấn Nghĩa này, chúng ta dùng đũa công

cộng, cậu cũng ăn cùng mọi người nhé.”

Châu Mỹ Duy quen Đường Tuấn Nghĩa được hai tháng, cũng biết tính tình của anh ta như thế nào.

Trước đây anh ta đều ăn theo kiểu Nhật, thức ăn phải để riêng ra, hai người phải đan xen giờ ăn.

“Xem như lấy may.” Cung Nhã Yến lấy một bát cơm đầy đặt trước mặt anh ta.

Đường Tuấn Nghĩa khẽ nhăn mặt, dường như không quen việc ăn cùng với người khác, lại còn ngồi gần như vậy khiến anh ta không thoải mái chút nào.

Thấy vậy, Kiều Bích Ngọc bèn tự nhiên gắp một miếng rau cải đặt vào bát của anh ta.

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tuấn Nghĩa

hơi sững lại, nhìn chằm chằm vào bát của mình, sau đó lại nhìn cô, Kiều Bích Ngọc mặc kệ anh ta, từ tốn ăn cơm.

Cung Nhã Yến giống như đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, trên mặt liền nở nụ cười, bảo Châu Mỹ Duy cầm đũa lên ăn: “Mấy món này đừng để qua đêm, ăn nhiều vào.”

Châu Mỹ Duy mở to mắt nhìn Đường Tuấn Nghĩa ở đối diện đang đấu tranh tư tưởng mất một phút, sau đó vẻ mặt không chút biểu cảm cầm đôi đũa mới lên.

Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ phải ăn mà không dám phản kháng ấy khiến Châu Mỹ Duy đột nhiệt muốn bật cười, thật sự là rất thú vị.

Ăn xong, bọn họ thu dọn đồ đạc ở trong phòng ngủ nhỏ, Châu Mỹ Duy do dự một hồi,

câu nói ẩn chứa hàm ý bên trong.

“Bích Ngọc, nếu có khó khăn gì cậu có thể nói với Đường Tuấn Nghĩa, chỉ cần cậu chịu mở

lời, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ.

Cô nhớ Kiểu Bích Ngọc từng nói về cái chết của đứa bé, trong lòng sinh ngờ vực.

Nếu như người bình thường thì có lẽ sẽ chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận nhưng Đường Tuấn Nghĩa không phải người bình thường, anh ta hoàn toàn có thể tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Kiểu Bích Ngọc nhìn về phía cô ấy cũng không nói gì. Cung Nhã Yến dọn dẹp bát đũa xong xuôi liền đi gọt một ít hoa quả.

Trong nhà chỉ còn lại ba người phụ nữ. Đường Tuấn Nghĩa vừa ăn xong thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong liền xin phép về trước.

“Bích Ngọc, sau này cháu định cơm nước thế nào?”

“Chắc chắn cậu ấy sẽ lại gọi đồ ăn ngoài cho mà xem.”

“Đường Tuấn Nghĩa mua cho con bé một nồi cơm điện màu tím, để nấu cơm hàng ngày cũng tiện.”

Châu Mỹ Duy và dì Yến lại nói chuyện phiếm, cô cũng không muốn xen vào, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cửa sổ.

Chập tối, trên bầu trời xuất hiện rải rác những ngôi sao, màn đêm dần dần trở nên tĩnh lặng.

Cô hơi lơ đễnh, vừa này khi Đường Tuấn Nghĩa chuẩn bị rời đi, cô đi theo phía sau vốn là

có điều muốn nói với anh ta, nhưng khi vừa ra

khỏi chung cư, thì nhìn thấy Mạc Cảnh Sơn vội vàng đi đến, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Đã tìm thấy USB rồi.”

“Chú đã kiểm tra theo cách cháu nói. Chiếc USB này đúng là nhìn rất sạch sẽ. Phía trên không hề có lấy một dấu vân tay nào. Đây là điều bất thường, đến cả dấu vân tay của An Lỗi cũng không thấy, rõ ràng là có người đã cố tình lau sạch. Ai đó đã xem được đoạn video này.”

Gió ngoài cửa sổ thổi đến hơi mát lạnh khiến tỉnh thần người ta trở nên phấn chấn hơn.

Kiều Bích Ngọc định thần lại, nhìn lên vầng trăng tròn đang bị đám mây đen che lấp trên bầu trời đêm mờ ảo.

Cô nên tin ai đây?

Khoảng 10 giờ tối, dì Yến và Châu Mỹ Duy về hết, do thấy tâm trạng cô hôm nay khá tốt nên bọn họ cũng yên tâm phần nào.

Kiều Bích Ngọc đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong xuôi, liền ra ghế sô pha ngồi đó, theo thói quen co rúm người lại, hai chân co lên, suy nghĩ miên man một vài chuyện.

Đột nhiên, một âm thanh “Rầm” vang lên khiến cô giật nảy mình, cả người khẽ run lên.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngay sau đó

lại là hàng loạt tiếng động nữa truyền đến.

Những tiếng ồn này liên tiếp nhau, như thể có ai đó đang chơi bóng rổ trên tầng, tiếng va đập nhanh chóng khiến cô từ trạng thái tiêu cực trở nên tức giận.

Chết tiệt!

Nghe nói tầng trên có một người mới chuyển đến: “Rốt cuộc anh ta đang làm cái quái gì vậy? Khuya như vậy rồi còn ồn ào!”

Cô thật sự cảm thấy rằng nên tìm một nơi khác để chuyển đi. Tòa nhà của Tập đoàn IP&G ở đối diện đã khiến cô rất khó chịu rồi, giờ lại thêm người mới thuê ở tầng trên này nữa, thật sự phiền phức.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, tự nhủ nếu sau 12 giờ đêm mà gã trên lầu vẫn ồn ào như vậy thì cô sẽ thay quần áo đi lên gõ cửa, sau đó hỏi anh ta có phải chán sống rồi hay không.

Không biết liệu có phải người ở tầng trên cảm nhận được sự tức giận của cô hay không mà khi gần đến 12 giờ đã không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.

Cuối cùng màn đêm cũng yên tĩnh trở lại. “Coi như anh may mắn!”

Có lẽ là bị tiếng ồn đầu độc trong vòng hai tiếng đồng hồ nên Kiều Bích Ngọc cảm thấy mệt mỏi. Cô tức giận hét lên trần nhà, quay trở về phòng, đắp chăn lên, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên.

Chú thích về câu chuyện cười của Đường Tuấn Nghĩa:

Sau khi trở về cân bằng, khu vực này rất có thể sẽ phát triển nhanh chóng trong thời gian ngắn.Ví dụ: Vốn dĩ trước đây chỉ là một vùng nhỏ bé khô cằn, trong nháy mắt một loạt các tòa nhà cao tầng nguy nga tráng lệ được xây dựng lên, mọi người sẽ tranh nhau đầu tư vào bất động sản. Rồi một ngày, phát hiện ra rằng đầu tư lỗ vốn rồi.

“Không có gì để chơi nữa, ngăn nước thôi, ngăn nước thôi.”

Thế là mọi người lại lần lượt rút lui, nhưng lợi ích cho nơi đây vẫn rất lớn. Trang trại lợn ban đầu đã biến thành biệt thự, cơ sở hạ tầng cũng theo đó mà lên, chỉ là khó có thể nói về vấn đề khớp lệnh chứng khoán mà thôi.

Thực ra, câu chuyện cười ban đầu là như thế này:

“Này, tại sao khách sạn biệt thự của anh sang trọng như vậy mà giá thành lại rẻ thế?”

“Không có gì, vì nơi này trước đây từng là một trang trại lợn ấy mà”

Quả nhiên con người Đường Tuấn Nghĩa không hề có chút khiếu hài hước nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play