Cộp cộp cộp!

Đột nhiên vào lúc này, bên ngoài có người vội vàng đập vào kính cửa sổ xe, Hà Thủy Tiên ngồi trong xe tái mặt.

Cô ta hốt hoảng đóng máy tính lại, nhanh chóng dùng tay rút USB ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó cứng ngắc quay đầu lại nhìn.

“Cô ơi, xe của cô không thể cứ dừng ở trước cổng bệnh viện được.”

Hóa ra là bảo vệ của bệnh viện, người bên kia vốn đang muốn mắng cô ta về việc đậu xe mất trật tự nhưng khi thấy chủ xe là một phụ nữ, mà vẻ mặt lại sợ hãi nên cũng hạ thấp giọng nói.

“Trong bệnh viện có chỗ đậu xe, cô đi vòng qua bên trái sẽ tìm thấy lối vào, sau này đừng

dừng xe trước cổng bệnh viện như vậy nữa”

Hà Thủy Tiên cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Sau khi bảo vệ đi khỏi cô ta mới buông lỏng USB màu đen trong tay ra, tỉnh thần vẫn còn căng thẳng như cũ.

“Đứa bé chưa chết.”

Người trong video nói, không thể để cho người khác biết chuyện này. Cô ta không muốn vướng vào rắc rối, càng không hy vọng nhà họ Quách biết được chuyện này.

Kiều Bích Ngọc đã không còn quan hệ gì với nhà họ Quách, không thể để cô quay trở lại.

Cái USB phỏng tay này nên xử lí như thế nào đây? Còn người bác sĩ họ An này làm việc cho ai?

Đột nhiên cô ta nghĩ đến một chuyện khác, hô hấp dần trở nên gấp rút, cô ta nhanh chóng rút mấy tờ giấy từ trong hộp khăn giấy ở đầu xe ra, sau đó dùng sức lau mạnh cái USB đen nhiều lần cho đến khi chắc chắn hoàn toàn không còn dấu vân tay thì mới dừng lại.

Đường Tuấn Nghĩa.

Cô ta có thể nhắm mắt làm ngơ trước ca mổ kỳ lạ này, hoặc phớt lờ người bác sĩ họ An kia, nhưng cô ta không thể xem nhẹ Đường Tuấn Nghĩa được.

Một khi Đường Tuấn Nghĩa xác nhận USB bị

mất, anh ta nhất định sẽ tra rõ đến cùng.

Hà Thủy Tiên lái xe qua một bên, sau đó nhanh chóng đi vào bệnh viện, chỉ khác là lần này bước chân của cô ta rất gấp gáp và hơi lộn xộn.

Khi đến khoảng đất trống ở cửa sau khoa nhi, cô ta lập tức lợi dụng lúc không có người đặt

chiếc USB về vị trí cũ. Như thể chưa có ai chạm vào nó.

Cô ta quay lưng bỏ đi, tự nhủ là mình không biết gì cả.

Hai đứa bé đó là huyết mạch của nhà họ Quách.

Nếu như đoạn video này bị những người khác biết, nhất định sẽ tạo ra một trận rúng động cực lớn. Cô ta vừa bước nhanh rời khỏi đó vừa cố gắng ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình.

Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, cô ta mới hít một hơi thật sâu, khởi động xe sau đó rời đi bằng tốc độ nhanh nhất.

“Sao Hà Thủy Tiên lại lái xe nhanh như vậy khi đang ở trong thành phố chứ?”

Trùng hợp là Lục Khánh Nam cũng đang lái xe đến bệnh viện, anh lái xe ngược chiều với Hà Thủy Tiên.

Mặc dù bình thường cậu chủ Lục ngoại trừ ăn uống và vui chơi thì không làm ra việc làm gì to lớn, nhưng thị lực của anh ta rất tốt: “Dáng vẻ của Hà Thủy Tiên rất kì lạ, cô ta bị sao vậy?”

Anh ta hỏi nhưng hiển nhiên người đàn ông ngồi phía sau hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Lục Khánh Nam tập mãi cũng thành thói quen, hiện giờ cái người tên Quách Cao Minh này đã không còn là anh em nhiều năm của anh ta, anh ta thấy bản thân mình chỉ là người qua đường đối với anh mà thôi, trong lòng tự cười nhạo chính mình.

Mãi cho đến khi dừng xe trong bãi đậu xe của bệnh viện thì Lục Khánh Nam mới mở miệng hỏi tiếp: “Kiều Bích Ngọc thực sự đang ở bệnh viện à?”

Người đàn ông ngồi ghế sau xe bước ra ngoài, vẫn mặc kệ anh ta, trực tiếp đi đến khu phòng bệnh đêm qua, Lục Khánh Nam đành phải chấp nhận số phận đi theo.

Lục Khánh Nam nghĩ mãi mà vẫn không hiểu

rõ, rõ ràng Quách Cao Minh đã quên cô vậy anh làm thế nào tìm được Kiều Bích Ngọc.

“Bệnh nhân đã tự ý xuất viện mà không được cho phép rồi.”

Tuy nhiên khi Lục Khánh Nam đang suy nghĩ về việc mắng Kiểu Bích Ngọc một cách nghiêm khắc thì anh ta lại nghe thấy y tá nói rằng cô ấy đã bỏ trốn.

“Không phải bảo hôm nay cô ấy phải truyền năm bình nước sao? Sao lại chạy mất rồi.” Vẻ

mặt Lục Khánh Nam cau có, tức giận chửi bới.

Cô y tá bị anh ta tức giận mắng to như thế cũng cảm thấy rất oan ức, cũng chỉ có Lục Khánh Nam biết, thật ra anh ta đang mắng cái kẻ đầu têu kia.

Quách Cao Minh không nói chuyện nhưng sắc mặt rất khó coi.

“Đúng rồi, vừa rồi… Vừa rồi có một cô gái đến tìm các người.”

Cô y tá không dám lơ là hai người đàn ông ăn mặc không tầm thường này, vì vậy cố gắng nói một câu với Quách Cao Minh, cuối cùng thật sự không có việc gì nữa mới như được ân xá, lập tức chuồn mất.

“Tin tức của Hà Thủy Tiên cũng thật nhanh,

thế mà biết được chuyện Kiều Bích Ngọc nhập viện trước cả tôi” Tâm tình Lục Khánh Nam không tốt, nói chuyện cũng khó chịu.

“Vừa rồi cô ta lái xe nhanh như thế nhất định sẽ phải nhận hóa đơn phạt.“ Trước giờ Hà Thủy Tiên vẫn luôn bình tĩnh tự chủ, thế mà giờ lại lái như đua xe, điều này thật kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã ra khỏi bệnh viện, cũng lười suy đoán Hà Thủy Tiên bị cái gì kích thích mà cũng không thể nào chỉ nhàn rỗi dạo bộ ở bệnh viện được.

“Rốt cuộc thì tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy?”

“Có phải đi gặp ai không?”

Vào lúc này, Châu Mỹ Duy đứng ở cửa căn hộ nhỏ, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, liên tục chất vấn: “Sao chân của cậu lại bị trẹo thế?”

Kiều Bích Ngọc bị mắc kẹt ngoài cửa, đứng im để Châu Mỹ Duy dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm mình.

Cuối cùng cô mới dùng giọng nói khàn khàn

đáp lại một câu: “Tớ đói bụng.”

Châu Mỹ Duy nghe xong lại vô cùng tức giận!

Người phụ nữ chết tiệt này, cả ngày nay bọn họ lo lắng cho cô, thế mà người này cũng không có một chút tự giác, bỗng nhiên chạy về đây, lúc nãy hỏi nhiều như thế lại như đang nói nhảm, giờ lại còn dám nói đói bụng.

Châu Mỹ Duy vô cùng tức giận, hung dữ nói: “Kiều Bích Ngọc, tớ nói cho cậu biết, tớ không phải là Quách Cao Minh. Chiêu này của cậu vô dụng đối với tớ, cậu mau chóng nói thật cho tớ biết nếu không thì cứ tiếp tục đứng ngoài cửa đi, đừng hòng vào nhà của tớ!”

“Tớ định thu dọn một số thứ sau đó tìm chỗ

chuyển đi.”

Rõ ràng là Kiều Bích Ngọc không cảm nhận được sự tức giận của cô ấy, còn không biết sống chết mà trả lời câu này, hơn nữa còn chuẩn bị

muốn chuyển đi.

Châu Mỹ Duy vốn đang rất tức giận lại dần xấu hổ: “Cậu thật sự muốn chuyển đi à?”

“Là do những lời mẹ tớ nói sao? Cậu không cần phải để ý đến bà ấy, bà ấy suốt ngày nói chuyện mà không thèm suy nghĩ, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy. Đây là phòng trọ của tớ, tớ có thể quyết định.”

“Tớ muốn thuê một phòng trọ, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.” Lời nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết.

Vẻ mặt Châu Mỹ Duy có chút không nỡ, sau đó cả người héo rũ kéo cô vào nhà.

“Kiều Bích Ngọc chết tiệt này, cậu có biết hôm qua cậu đột nhiên đi mất, điện thoại cũng tắt máy làm bọn tớ lo lắng muốn chết, cứ sợ cậu lại nghĩ quẩn.”

Châu Mỹ Duy tức giận cằn nhẳn rất lâu, bình thường cô ấy chưa bao giờ tức giận quá 20 phút, lần này cô ấy thật sự đã rất lo lắng.

“Ý của cậu bây giờ là như thế nào, cậu muốn sống một mình sao? Vậy tớ, dì Cung, còn cả Đường Tuấn Nghĩa nữa, nhiều phòng như vậy cậu không chịu ở lại muốn ra ngoài thuê phòng.

Kiều Bích Ngọc cậu muốn ra vẻ gì thế hả?”

Châu Mỹ Duy miệng thì mắng nhưng động tác không hề rối loạn, đi thằng vào phòng bếp, đun nóng sữa và bánh mì bằng lò vi sóng, sau đó bày ra bàn, dùng ánh mắt cảnh cáo cô, lập tức phải ăn hết.

Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, bị mắng một câu cũng không phản bác, thậm chí còn rất thành thật ăn hết đồ ăn.

Châu Mỹ Duy có chút không quen: “Này, vừa rồi cậu nói muốn ra ngoài thuê phòng ở là thật đấy à?”

“Ừ“ Kiều Bích Ngọc đang uống sữa nên giọng mũi rất nặng.

Châu Mỹ Duy trừng cô một cái: “Cậu biến mất suốt một đêm, không chỉ bị trẹo chân mà còn bị cảm Kiều Bích Ngọc, tớ nói này một mình cậu làm sao có thể sống nổi được”

Dù những lời của Châu Mỹ Duy là đang chế giễu cô nhưng Kiều Bích Ngọc lại nghe ra một loại cảm xúc khác.

Cô đặt ly sữa xuống, cúi đầu nhỏ giọng thì thào: “Nếu không sống được thì tớ sẽ để Đường Tuấn Nghĩa thôi miên tớ, anh ấy quên tớ rồi, tớ

cũng có thể quên hết mọi chuyện ở đây.”

Có thể quên anh đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play