Đã gần đến tám giờ tối, đám người Châu Mỹ Duy vẫn chưa tìm thấy người, trong lòng bọn họ

vô cùng nôn nóng.

“Cháu nói xem con bé có thể chạy đi đâu chứ?” Vẻ mặt Cung Nhã Yến đầy lo lắng nhìn sắc trời dần tối, bàn tay bà ấy nắm chặt di động, đã gọi điện cho Kiều Bích Ngọc không biết bao nhiêu cuộc nhưng điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.

Bà ấy và Châu Mỹ Duy đã tìm hai lần ở những nơi gần đó, rồi lại tìm các góc trong công viên nhưng đến bóng người cũng chẳng thấy đâu.

Cuối cùng hai người đành trở về chung cư, Đường Tuấn Nghĩa bảo Mạc Cảnh Sơn cử một vài người cường tráng đến đây giúp đỡ, dọa cho mẹ Chu thích bắt nạt kẻ yếu chạy mấy.

“Xin lỗi, đều là tại mẹ cháu quá đáng.” Vẻ

mặt Châu Mỹ Duy đầy xấu hổ, cô ấy thấp thỏm không yên ngồi trên ghế, bàn tay nắm chặt di động đầy lo âu.

Cung Nhã Yến cũng không hỏi đến chuyện của hai mẹ con cô ấy, đèn huỳnh quang trong phòng khách càng lúc càng sáng. Hai người ngồi trên ghế sô pha lo lắng không yên, bây giờ muốn đi tìm người cũng không biết phải đi đâu để tìm.

Cung Nhã Yến nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên vách tường, thở dài một hơi: “Con bé Bích Ngọc từ nhỏ đã vậy rồi, con bé không thích khóc lóc làm nũng như mấy cô bé khác, lại còn ghét bỏ mấy đứa con trai quá vô dụng. Nhưng con bé cũng không quá kiên cường, nếu gặp phải chuyện gì không vui đều sẽ trốn đi.” Trước nay đều không chủ động nói với người khác.

Suy nghĩ một lát, Cung Nhã Yến cũng đỡ lo hơn, nói với Châu Mỹ Duy: “Có lẽ con bé muốn yên tĩnh một mình, cháu đừng lo lắng cho nó quá. Ai cũng đói rồi, dì đi xuống bếp nấu chút mỳ vậy.”

Châu Mỹ Duy nhìn Cung Nhã Yến đi vào phòng bếp, tuy là nói như vậy nhưng các cô cũng biết tình tình của Kiều Bích Ngọc nên lúc này không ai còn tâm trạng muốn ăn uống nữa.

(Cha của cụ…ột Tổng tài) Chương 259:…trong bao lâu

Nếu là ngày thường, cô ấy cũng để mặc cho Kiều Bích Ngọc trốn được bao lâu thì trốn nhưng gần đây thường xuyên xảy ra rất nhiều chuyện rất khó chấp nhận nên cô ấy sợ cô sẽ nghĩ quẩn trong lòng.

“Dì Cung, nếu không chúng ta đi ra ngoài thêm một lần nữa…” Châu Mỹ Duy đứng lên, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi ra ngoài cửa.

Lúc này, cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra. Một hình bóng quen thuộc đi vào.

Châu Mỹ Duy vừa thấy rõ người vào, đã lập tức kích động nhào lên trước, túm cánh tay đối phương: “Đường Tuấn Nghĩa, có tin tức gì của Kiều Bích Ngọc không?”

Đường Tuấn Nghĩa không quen tiếp xúc tay chân với người khác, lơ đãng rút tay về, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra hai chữ: “Không có.”

Cung Nhã Yến đứng trong phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa cũng lập tức chạy ra, trùng hợp nghe được hai chữ “không có” của Đường Tuấn Nghĩa, vẻ mặt lập tức trở nên ưu sầu hơn.

Đường Tuấn Nghĩa phái nhiều người đi tìm như vậy mà vẫn chưa tìm được, cô còn có thể đi đâu chứ.

“Đường Tuấn Nghĩa, anh có xem camera ở những khu vực gần đây không, nhất định cậu ấy phải đi qua những nơi đó. Mà những siêu thị, ngân hàng ở gần đó nhất định sẽ có camera theo dõi, chỉ cần Kiều Bích Ngọc đi qua là sẽ bị ghi lại, sao lại không thể tìm được chứ?“ Châu Mỹ Duy thấy có hơi khó thở, vội vàng chỉ anh ta làm thế nào để truy tìm.

Đường Tuấn Nghĩa không nhiều lời, đi thẳng vào trong phòng.

“Đường Tuấn Nghĩa, có phải là anh không có người quen ở thành phố Bắc An hay không? Hay là chúng ta đi tìm Bùi Hưng Nam nhờ anh ta giúp đỡ…”

Châu Mỹ Duy lẽo đẽo theo sau Đường Tuấn Nghĩa giống như anh ta là hy vọng cuối cùng, nói xong cô ấy bỗng nhiên nhớ đến một “người bạn” có mặt mũi cực lớn ở thành phố Bắc An.

“Em nhớ rồi, chúng ta đi tìm Lục Khánh Nam đi, quan hệ bạn bè của Lục Khánh Nam rất rộng. Quan hệ lúc trước của anh ta với Kiều Bích Ngọc cũng không tệ, dựa vào tính cách của anh ta thì nhất định sẽ giúp chúng ta.“ Cô ấy đứng sau lưng anh ta ra sức “bày mưu tính kế”.

Nhưng mà Đường Tuấn Nghĩa không mảy may để tâm đến những đề xuất của cô ấy, anh ta đi thẳng vào phòng ngủ của Kiều Bích Ngọc, ánh mắt cẩn thận đánh giá khắp nơi giống như là đang tìm kiếm cái đó.

Cuối cùng Châu Mỹ Duy cũng yên lặng, bực mình trừng mắt nhìn anh sờ soạng khắp các ngóc ngách.

Cô ấy cũng biết dùng năng lực của Đường Tuấn Nghĩa, những ý kiến mà cô ấy vừa nói ra chắc chắn anh ta đã sớm phái người đi thử. Nhưng có lẽ đoạn đường Kiều Bích Ngọc đi quá hẻo lánh, camera theo dõi trên đường không ghi lại được bóng dáng của cô, vì thế mới mãi chưa tìm thấy tin tức.

“Này, chúng em đều đang rất lo lắng, anh đang tìm cái gì ở đây vậy, không bằng đi ra ngoài… Cô ấy nóng lòng thúc giục anh, nhưng vừa mới nói ra thì ánh mắt Châu Mỹ Duy bỗng sáng rực lên. Đường Tuấn Nghĩa thô bạo bẻ gãy vật trang trí hình tròn bằng pha lê màu xanh dính

trên tủ quần áo xuống,

Châu Mỹ Duy duỗi cổ vào để quan sát, vừa nhìn thì trên mặt đã đầy ngạc nhiên.

“Cái này là cái gì?”

“Camera không dây.” Đường Tuấn Nghĩa trả lời đầy nhẹ nhàng.

Sau khi Châu Mỹ Duy nhìn thấy rõ bảng mạch điện tử phía sau món đồ trang trí kia thì đầu óc có hơi trì độn, sau đó mới nhanh chóng nói cho anh ta biết: “Lúc trước Mạc Cảnh Sơn có tìm thấy một quả bóng nhỏ cũ kỹ trong góc tủ TV, cũng không khác với bảng mạch điện tử này lắm, có điều cái kia giống như là đồ trang sức…”

“Vả lại mẹ em cũng có nói lúc trước tìm thấy bốn cái camera không dây màu đen trong thùng rác.” Lúc Châu Mỹ Duy nói ra những lời này, ánh mặt quét quanh căn hộ này một lần, trong lòng không khỏi thấy hơi u âm.

Cô ấy không dám nghĩ rằng trong nhà mình bị người ta trang bị nhiều thiết bị theo dõi đến vậy, cuộc sống sinh hoạt cá nhân của các cô bị theo dõi trần trụi.

“Cái màu đen chính là anh đặt vào.” Đường Tuấn Nghĩa lên tiếng thừa nhận, giọng điệu của anh ta rất thản nhiên.

Châu Mỹ Duy ngẩn ra trong chốc lát, rồi trợn trừng mắt nhìn anh: “Anh làm vậy là biến thái. Lúc đặt các thiết bị này tốt xấu gì cũng nên nói với các cô một tiếng chứ.

Đường Tuấn Nghĩa để mặc cô ấy quở trách, cầm cái camera được trang bị thành đồ vật trang trí trên cánh tủ chơi đùa một lát rồi đặt vào tay cô ấy: “Em hẳn lên quan tâm thứ này là do ai đặt vào.”

Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, nếu là người thân thiết với anh ta có thể nghe ra trong giọng nói ấy mang theo sự tức giận, nói xong anh ta quay người đi thẳng ra ngoài.

Châu Mỹ Duy ngẩn người đứng ngay tại chỗ, cúi đầu nhìn cái camera mini trong tay, sóng lưng có hơi rét lạnh.

Là ai? Đến cả Đường Tuấn Nghĩa cũng không thể

nhận ra, ai có cái năng lực này.

Châu Mỹ Duy cũng vội vàng ra ngoài: “Này Đường Tuấn Nghĩa, chúng ta có cần tìm kỹ trong ngoài căn phòng này…“ Bị người khác giám sát, cảm giác thật sự không an toàn, cũng không biết

đối phương có mục đích gì.

Cung Nhã Yến ở bên ngoài nghe điện thoại, bỗng nhiên mừng rỡ như điên hét to lên với bọn họ: “Bích Ngọc đã gửi tin nhắn cho dì rồi!”

Phản ứng đầu tiên của Châu Mỹ Duy là sửng sốt, sau đó cô ấy vứt chuyện máy theo dõi ra

ngay khỏi đầu, vui vẻ nhào đến gần: “Là Kiểu Bích Ngọc nhắn tin cho dì sao, cậu ấy nói gì vậy?”

“Không cần lo lắng cho cháu, cháu đang nghỉ ngơi ở khách sạn, muốn yên tĩnh một mình, ngày mai sẽ liên lạc lại với mọi người ==.

Đúng là tin nhắn gửi từ số điện thoại của Kiểu Bích Ngọc, nội dung rất ngắn gọn, mấy người Châu Mỹ Duy luôn lo lắng cuối cùng cũng đã thở phào nhẹ nhõm.

“Đường Tuấn Nghĩa, anh xem thử tin nhắn này có thể nào là giả hay không?” Châu Mỹ Duy vẫn khá cảnh giác, cầm điện thoại của Cung Nhã Yến chạy ra ban công tìm anh ta.

Đường Tuấn Nghĩa đang đứng trước cái tủ nhỏ đựng đồ ngoài ban công nhỏ, ngón tay thon dài của anh ta tùy ý vuốt ve khối đá màu trắng, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Châu Mỹ Duy kề sát màn hình điện thoại di động đến gần mặt anh ta, anh ta chỉ liếc mắt một cái: “Là Bích Ngọc gửi đến.“ Giọng điệu anh bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng vô cùng chắc chắn.

“Thật sao? Anh không cần kiểm tra lại sao, ngộ nhỡ có người giả mạo Kiều Bích Ngọc thì

sao, ngộ nhỡ cậu ấy gặp phải nguy hiểm…” Còn

Châu Mỹ Duy thì lại không quá tin tưởng, cô ấy bị chuyện camera trong nhà kích thích, bây giờ trong đầu chỉ toàn là thuyết âm mưu.

Ngón tay Đường Tuấn Nghĩa trắng nõn, hiện rõ từng khớp xương thon dài xinh đẹp. Anh ta chỉ vào một ký hiệu nhỏ trên màn hình, bình tĩnh nói một câu: “Hai cái ký hiệu == này.” Đây là tiếng lóng mà lúc trước Kiều Bích Ngọc đã từng chơi với anh ta.

Châu Mỹ Duy không hiểu rõ, nhưng có điều cô ấy có thể chắc chắn là hiện tại Kiều Bích Ngọc đang an toàn.

Cuối cùng cô ấy cũng cảm nhận được cái bụng của mình đang kêu gào đói bụng, vì thế mà đi ăn mỳ sợi Cung Nhã Yến nấu.

Vừa ăn mỳ sợi vừa không quên oán giận: “Anh nói xem tự dưng cậu ấy đến khách sạn ở làm gì, ở khách sạn nào cũng không nói rõ với chúng ta… Nếu trưa mai cậu ấy còn không chịu về thì chúng ta tới khách sạn kéo cậu ấy ra…”

Thật ra Kiểu Bích Ngọc không đến khách sạn.

Lúc cô chuẩn bị đến khách sạn nghỉ qua đêm thì phát hiện ra bản thân đang ở tại khu công viên cũ.

Khu công viên cũ này thật sự rất hoang tàn, phần lớn dân cư đã di dời hết, cỏ dại mọc thành cụm, cũng không mấy người qua lại chỗ này. Ngay cả đèn đường cũng cũ kỹ, âm u lâu lâu lại lóe sáng lên, ở chỗ này ban đêm vô cùng hoang vắng lạnh lẽo.

Trong công viên, bập bênh hay là ngựa gỗ xoay tròn đều bị hoen rỉ tróc sơn, bên trái còn có một cầu thang trượt hình con hươu cao cổ, phía dưới cầu trượt có một cửa động hình chữ U, là nơi mà bọn nhỏ luôn thích chui vào chơi trốn tìm, mà lúc này Kiều Bích Ngọc đang cuộn người thành một cục, ánh mắt mê man trốn ở chỗ này.

Cô ngồi co rúm ở chỗ này không biết bao lâu rồi, sau khi rời khỏi chung cư của Châu Mỹ Duy, cô không biết mình phải đi đâu, cô không có chỗ nào để đi.

Đang đi lang thang bỗng nhiên cô nhìn thấy cái cầu trượt cũ kỹ tại công viên hoang tàn này, cô giống như là con mồi bị rượt đuổi, kinh hoàng

trốn vào trong đó.

Co mình ngồi trong một góc, im lặng nhìn ánh mặt trời bên ngoài dần tắt đi, sau đó trời đất tối tăm một mảnh, đen nhánh.

Cô biết mấy người Châu Mỹ Duy nhất định

sẽ rất lo lắng cho cô, cô không muốn mang lại phiền toái cho người khác.

Mở di động lên phát hiện Cung Nhã Yến gọi đến vài cuộc điện thoại, còn có cả tin nhắn, đôi mắt càng thêm u phiền. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng vô dụng, chuyện gì cô cũng đều không làm tốt, chỉ biết làm liên lụy đến người khác.

Hốc mắt cô đỏ hồng, nhìn màn hình di động, nhanh chóng nhắn một tin nhắn rồi gửi đi.

Mà bây giờ trong đầu óc cô đầy trống rỗng, cô biết bây giờ cần phải ra khỏi chỗ này, tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm nhưng mà trong lòng cô đầy kháng cự, thậm chí cô còn không muốn rời khỏi chỗ hoang vắng này. Cô cứ muốn trốn đi như vậy, cô sợ hãi khi phải tiếp xúc với người khác.

Cô không muốn gặp ai, cũng không muốn nói gì.

Xung quanh thật im lặng, đầu óc cô trống rỗng, tỉnh thần lại vô cùng mẫn cảm, cho nên khi có một chiếc xe dừng lại ở gần đây, vang lên tiếng thắng xe đầy chói tai, cả người cô kinh hoàng bất lực.

Cô nghĩ chỉ là người đi qua đường.

Nhưng mà cô đã đoán sai, chỉ chốc lát sau có tiếng bước chân đầy trầm ồn đi gần về phía cô, vẻ mặt cô dần tái đi, lo lắng bất an…

Là ai? Người gắn những cái camera trong chung cư là ai?

Người gắn những cái đó để hại cô rốt cuộc là ai?

Kiều Bích Ngọc giữ vững hô hấp, cả người không kìm được mà run rẩy, tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng người nọ dừng lại trước hình cửa động chữ U dưới cầu thang trượt, bóng đèn đường yếu ớt bên ngoài chiếu lên đối phương, kéo dài bóng in hằn trên mặt đường rồi dừng ngay trước mặt cô, cô hoảng sợ cả người cứng đờ, sau đó cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Cô còn muốn trốn ở bên trong bao lâu nữa?” Tối đầu mùa đông, khắp nơi là một mảnh hoang vắng tĩnh lặng càng khiến cho âm thanh trầm thấp quanh quẩn bên tai cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play