Hiện tại đã là đầu đông, trời rạng sáng gió thổi se lạnh, do đi xem bắn pháo hoa nên quần áo trên người Kiều Bích Ngọc ướt hơn phân nửa, vậy nên sau khi trở về căn hộ nhỏ, Châu Mỹ Duy lập tức đẩy cô vào phòng vệ sinh tắm nước nóng.
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Châu Mỹ Duy vô cùng bất an.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Châu Mỹ Duy đi loanh quanh ngay trước cửa mà lòng không yên, cô ấy sợ Kiều Bích Ngọc ngâm nước nóng lâu quá sẽ chóng mặt rồi ngất xỉu bên trong, hoặc là cô kích động rồi làm chuyện ngốc nghếch nào đó.
May thay, sau mười lăm phút thì cửa phòng tắm mở ra.
“Cậu tắm ướt tóc hết rồi, để mình đi lấy máy
sấy cho cậu.” Châu Mỹ Duy lập tức hành động, sẵn tiện mang vali đồ đến cho cô.
Căn hộ này của Châu Mỹ Duy rộng khoảng bảy mươi mét vuông, có một phòng ngủ chính, một nhà vệ sinh riêng nằm ngoài ban công nhỏ. Vì phòng ngủ chính là của Châu Mỹ Duy, mà Kiều Bích Ngọc lại rất để ý đến sự riêng tư của người khác, hoặc cũng có thể từ sâu trong lòng cô không muốn thân cận với người khác nên vẫn luôn chọn phòng tắm ở ngoài ban công.
“Cổ tay cậu còn đau không?”
Châu Mỹ Duy muốn cô sấy khô tóc nên dắt cô vào phòng dành cho khách, vội vàng mở hòm thuốc ra, sau đó xoa vết bầm trên cổ tay Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc ngồi trên giường, cô vẫn yên tĩnh như thế, nhưng cũng không ngăn cản Châu Mỹ Duy thoa thuốc cho cô. Châu Mỹ Duy vừa xoa bóp vết bầm trên cổ tay cô vừa tức giận mắng to.
“Cái tên khốn Quách Cao Minh này, anh ta dám làm tay cậu bầm tím như thế này, đúng là đồ tâm thần mà… Anh ta…”
Lúc nhắc đến cái tên “Quách Cao Minh” này, Châu Mỹ Duy cẩn trọng ngước mắt lên nhìn cô một cái, cô ấy đè thấp giọng lại rồi gọi cô: “Kiều Bích Ngọc…”
Cô quá mức yên lặng, Châu Mỹ Duy không thể không lo lắng được.
“Kiều Bích Ngọc, mình biết là trong lòng cậu rất khó chịu, cậu cứ nói ra hết đi, đừng dồn nén nữa, chuyện gì mình cũng có thể giúp cậu mà” Vừa dứt lời, Châu Mỹ Duy đột nhiên rơi nước mắt.
Người trong cuộc là Kiều Bích Ngọc thấy cô ấy khóc như mưa thì chợt giật mình, cô khàn giọng, nói một cách khó khăn: “Mình không sao đâu.”
“Kiều Bích Ngọc, cậu đừng có lo lắng, cậu còn có bạn bè là chúng mình đây mà. Hiện giờ phụ nữ rất tự chủ, chúng ta không cần phải đi ninh nọt hay phụ thuộc vào bất kỳ ai cả, chúng ta có thể tự mình mưu sinh kiếm tiền. Có tiền thì chúng ta tự tiêu xài, không có tiền thì chúng ta tiết kiệm, chúng ta có thể tự nuôi sống mình được mà.”
Cô ấy cầm chai rượu thuốc ném qua một bên, hai tay dang rộng ôm chặt lấy Kiều Bích
Ngọc, giọng nói đầy nghẹn ngào, Châu Mỹ Duy cố gắng suy nghĩ cách an ủi cô.
“Cậu nhìn lại xem, từ khi đến nhà họ Quách thì cậu ăn nói phải dè chừng cẩn trọng, ngay cả ăn thịt rồng cũng chả có khẩu vị gì cả. Bọn họ không cần cậu thì cậu phải cần chính mình chứ, cậu đừng bao giờ làm chuyện điên rồ nhé…”
Châu Mỹ Duy ôm lấy cơ thể gầy gò dường như chỉ còn lại bộ xương của Kiều Bích Ngọc. Chỉ mới một tháng ngắn ngủn mà cô đã sụt hơn mười ký, Châu Mỹ Duy càng nghĩ thì càng đau lòng.
Kiều Bích Ngọc để mặc cô ấy ôm một lúc, cô vẫn không nói gì, chỉ khi Châu Mỹ Duy nhắc đến mấy chữ “nhà họ Quách”, “Quách Cao Minh” thì cơ thể cô không tự chủ được mà trở nên cứng ngắc.
Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa của Đường Tuấn Nghĩa, lúc này Châu Mỹ Duy mới kịp phản ứng, cô ấy cúi đầu nhìn vai áo mà Kiều Bích Ngọc vừa thay sạch sẽ đã bị mình khóc ướt mèm, thế là lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Châu Mỹ Duy nhìn dáng vẻ thờ ơ của Kiều Bích Ngọc, còn mình thì khóc lóc chật vật như thế, cô ấy tự hỏi rốt cuộc là cô ấy quá mềm yếu
hay là Kiều Bích Ngọc đang giả vờ mạnh mẽ. Nếu phải lựa chọn thì cô ấy hy vọng là đáp án đầu tiên.
“Chắc cậu đói rồi nhỉ, chúng ta đi ăn chút cháo rồi ngủ nhé.”
Châu Mỹ Duy cũng không trọng sĩ diện, cô ấy đứng bật dậy kéo Kiều Bích Ngọc ra ngoài.
Kiều Bích Ngọc cũng không kháng cự hành động của Châu Mỹ Duy, trước khi đến cửa ra vào
cô bỗng khàn giọng nói một câu: “Cảm ơn cậu.” Hai mắt Châu Mỹ Duy lập tức đỏ lên.
Đường Tuấn Nghĩa làm một ít cháo trắng, kỹ năng nấu nướng của anh ta thật sự rất tốt, một nồi cháo trắng bình thường như thế cũng nấu đến mức ngon hết sẩy. Cháo trắng thơm mềm vừa phải, ăn vào là tan trong miệng, nóng hầm hập khiến dạ dày rất thoải mái.
Châu Mỹ Duy múc cho Kiều Bích Ngọc hai chén rồi để trước mặt cô, Đường Tuấn Nghĩa cũng ngồi chung bàn với họ, dường như anh ta không có khẩu vị ăn cháo.
“Đường Tuấn Nghĩa, cả ngày nay anh cũng chưa ăn cái gì cả, hay anh ăn một ít cháo nhé.” Châu Mỹ Duy ngày càng ra dáng bảo mẫu.
Thế nhưng Đường Tuấn Nghĩa lại không có hứng thú với chén cháo trước mặt, anh ta không động đũa, chỉ ngồi yên tĩnh ở đó giống như đang chờ điều gì.
Cho đến khi hai người Châu Mỹ Duy ăn hết cả bàn, chuẩn bị đứng dậy thì anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Quách Cao Minh đã quên hết tất cả mọi người.” Giọng nói của Đường Tuấn Nghĩa vẫn trong trẻo và êm tai như thế.
Châu Mỹ Duy nghe vậy thì giật mình, đầu óc mơ hồ nhìn về phía anh ta, bày tỏ vẻ không hiểu. Đột nhiên Đường Tuấn Nghĩa lại nói như thế khiến cô ấy chả hiểu ra làm sao.
Châu Mỹ Duy muốn hỏi thêm thì Đường Tuấn Nghĩa đã đứng dậy đi đến phòng khách, anh ta ngồi trên ghế sô pha, hàng mày cau chặt lại tựa như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Châu Mỹ Duy ở chung với anh ta một thời gian nên cũng biết tính Đường Tuấn Nghĩa không thích nói chuyện. Hôm nay bọn họ ở bên ngoài cả ngày trời, mọi người ai cũng mệt mỏi cả, lại thêm chuyện Đường Tuấn Nghĩa đánh nhau với Quách Cao Minh nên sau lưng anh ta còn có vết bầm chưa tan.
Cuối cùng cô ấy cũng không đến quấy rầy Đường Tuấn Nghĩa, thời gian cũng không còn sớm nữa nên Châu Mỹ Duy bèn kéo Kiều Bích Ngọc vào phòng nghỉ ngơi.
“Cậu nói xem, có phải Đường Tuấn Nghĩa chưa nói hết hay không, sao tự dưng anh ấy lại nói khơi khơi như vậy cơ chứ?“ Châu Mỹ Duy nghĩ lại rồi nói, dường như Kiều Bích Ngọc muốn nói gì đó nhưng cô chỉ khẽ hé miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Châu Mỹ Duy giúp Kiều Bích Ngọc đóng kỹ cửa sổ trong phòng, cảm thấy không cần bật máy sưởi, độ ấm cũng vừa phải rồi thì cô ấy mới yên lòng trở về phòng của mình.
Sau đó, căn hộ nhỏ cũng trở nên yên tĩnh.
Khoảng chừng một tiếng sau, cửa phòng dành cho khách bị người khác nhẹ nhàng mở ra, Kiều Bích Ngọc bước ra ngoài.
Cô đi đến phòng khách, liếc mắt nhìn qua ghế sô pha bên kia. Đường Tuấn Nghĩa đang ngồi bên ghế sô pha, anh ta đã nhắm mắt lại,
hình như rất mệt mỏi.
Kiều Bích Ngọc đứng đó nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nói gì cả. Cô giơ tay tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ.
“Quách Cao Minh đã quên hết tất cả mọi người.”
Anh ta nói rằng, Quách Cao Minh đã quên hết tất cả mọi người… mà không phải chỉ quên
một mình cô. Từ nhỏ đến lớn, phương thức an ủi người
khác của Đường Tuấn Nghĩa vẫn đặc biệt như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT