Đường Tuấn Nghĩa và Châu Mỹ Duy sốt ruột đi tìm khắp mọi nơi.

Bọn họ đến nhà họ Quách, nhưng bảo vệ nhà họ Quách nói rằng trước đó cô có qua nhưng đã rời đi rồi.

“Đi rồi?”

“Cô ấy rời đi lúc nào?“ Châu Mỹ Duy xông lên phía trước, nắm lấy bảo vệ trung niên rồi truy hỏi.

Nhưng nhân viên bảo vệ không muốn nói chuyện với cô ấy nhiều nên chỉ nói một cách hời hợt: “Có lẽ đi khoảng hai mươi phút rồi.”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn lướt qua hai tập tài liệu trên bàn bên trong phòng bảo vệ, cao giọng bực bội chửi rủa: “Cô ấy làm ầm lên ở đây, thỏa thuận ly hôn còn chưa được ký đây này.”

“Thỏa thuận ly hôn nào?”

Châu Mỹ Duy chậm chạp hỏi vặn lại.

Vừa dứt lời, Đường Tuấn Nghĩa ở bên kia đã tiến lên một bước với khí thế lạnh lùng, nhanh chóng dùng tay trái nắm lấy cổ áo trước của bảo vệ, đấm mạnh vào đối phương khiến ông ta rên lên một cách đau đớn.

“Anh, mẹ nó, anh là ai?”

Bảo vệ trung niên méo mặt đau đớn ngồi trên mặt đất, cúi người xuống, không ngừng ho khan một tiếng, Châu Mỹ Duy tận mắt nhìn thấy ông ta còn ói ra một cái răng dính đầy máu.

Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía Đường Tuấn Nghĩa, tối qua anh ta nói đánh nhau với Quách Cao Minh bất phân thắng bại, hóa ra không phải anh ta nói đùa.

“Người đâu, mau ra đây, có người muốn gây sự, mau ra đây.”

Nhân viên bảo vệ trước cửa nhà họ Quách hét lên, vội vàng cầm bộ đàm gọi cứu viện.

Đường Tuấn Nghĩa vẫn giữ nét lạnh lùng trên khuôn mặt, hiên ngang đứng thẳng bên ngoài cổng lớn nhà họ Quách.

Châu Mỹ Duy đối mặt với ánh mắt màu lam u ám lạnh lùng kia, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô ấy chính là người này nhất định không dễ chọc vào.

Châu Mỹ Duy không muốn nhìn anh ta xử lý sự việc như thế này, cô ấy lập tức cầm lấy tay anh ta chạy về hướng xe của mình.

“Đường Tuấn Nghĩa, chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm được người, chuyện đánh nhau thì để sau hẵng nói.”

Châu Mỹ Duy giải thích với anh ta một câu, cũng may Đường Tuấn Nghĩa cũng hợp tác, sau khi bị cô ấy đẩy lên xe, Châu Mỹ Duy chưa bao giờ hành động gọn gàng như vậy, vặn chìa khóa xe, nhấn chân ga rồi bỏ chạy khỏi hiện trường.

Vừa lái xe, cô ấy vừa lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu, mơ hồ có thể nhìn thấy rất đám người từ cổng nhà họ Quách đang đuổi theo, cô ấy sợ đến mức tim đập thình thịch.

Một lúc sau thì quản gia nhà họ Quách ởi ra nói gì đó, đám người hùng hổ kia mới rút lui một cách có trật tự.

Lúc này Châu Mỹ Duy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cô ấy không hiểu: “Bảo vệ lúc nãy nói thỏa thuận ly hôn gì vậy nhỉ?”

Cô ấy quay sang Đường Tuấn Nghĩa ở ghế sau xe và hỏi: “Anh có biết gì không?“ Một lúc sau, vẻ mặt của Châu Mỹ Duy trở nên phức tạp và xấu xí trước khi anh ta trả lời.

“Không phải… nhà bọn họ thật quá đáng! Đây không phải là ỷ thế hiếp người sao, dùng hết thì vứt đi à.

Mà mấy người đó nghĩ gì mà nói chuyện ly hôn vào lúc này chứ, muốn ép Bích Ngọc đến chết hay sao? Đúng là đồ khốn nạn.”

Cô ấy vô cùng buồn bực, chửi ầm lên.

Chẳng trách Đường Tuấn Nghĩa lại đánh người, chết tiệt! Bây giờ Châu Mỹ Duy càng lo lắng hơn, cố ấy nhìn xung quanh, Bích Ngọc đang ở đâu vậy chứ? Họ đến những nơi Kiểu Bích Ngọc có thể đến, bao gồm Tập đoàn IP&G, căn hộ cũ nơi cô từng sống và thậm chí là những nơi gần nhà họ Doãn, nhưng họ vẫn không tìm thấy cô.

“Dì Yến, dì nghĩ xem còn nơi nào cậu ấy có thể đến nữa không?“ Châu Mỹ Duy không còn cách nào khác, đành vội vàng gọi điện thoại cho Cung Nhã Yến.

Cung Nhã Yến rất lo lắng khi nghe tin Kiều Bích Ngọc đã biến mất, bà ấy nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Trước đây, con bé thường đến nghĩa trang để gặp mẹ và ông ngoại khi con bé có chuyện buồn ở thành phố Hải Châu.

Nhưng từ khi gả đến thành phố Bắc An, con bé không nói chuyện buồn gì cho dì cả, dì không biết.”

Câu cuối cùng bà ấy nói rất nhỏ, nghe có vẻ rất hổ thẹn.

Suy cho cùng, bà ấy là gánh nặng của Kiều Bích Ngọc, bà ấy chưa làm được gì cho cô, cô luôn tự giải quyết nỗi buồn của mình với một nụ cười, chưa bao giờ chia sẻ với bà ấy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Châu Mỹ Duy cúp điện thoại, cả người trở nên lo lắng: “Sức khỏe của cậu ấy yếu như vậy, lại còn chưa ăn sáng, buổi trưa nhất định cũng không ăn gì.

Thành phố Bắc An lớn như vậy, nhiều người nhiều xe, cậu ấy đi bậy bạ nguy hiểm lắm, ngộ nhỡ bị xe đụng phải rồi lại vào bệnh viện…”

Cô ấy không dám nghĩ tới nữa.

Cô lái xe dừng bên đường, quay đầu lo lắng thúc giục người ngồi ở ghế sau: “Đường Tuấn Nghĩa, anh mau nghĩ cách đi.”

“Cô ấy đi tìm Quách Cao Minh.”

Trên mặt Đường Tuấn Nghĩa vẫn không có chút cảm xúc gì, nhẹ nhàng nói ra vài chữ.

Khi nhắc đến tên họ Quách này, Châu Mỹ Duy lại tức giận: “Nhà họ Quách thật sự rất máu lạnh.

Vào thời điểm này mà họ còn dám nói đến chuyện ly hôn, họ nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục đi.”

“Anh nói xem có phải Quách Cao Minh có gì đó không ổn với não của anh ta trong quá trình phẫu thuật ở Seattle không? Anh ta có chuyện gì vậy? Anh ta thực sự muốn ly hôn với Bích Ngọc sao? Đừng quên rằng ngay từ đầu anh ta đã không biết xấu hổ khi ép Bích Ngọc tái hôn, anh ta đúng là một tên khốn mà.”

Châu Mỹ Duy hùng hổ chửi bới trong xe, cô ấy nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy sắc mặt của Đường Tuấn Nghĩa tương đối bình tĩnh, dường như anh ta không lo lắng gì cả, cô ấy lại nhất thời cảm thấy hơi buồn bực, nhưng cũng không càu nhàu nữa.

Cô ấy không thể hiểu được rằng nếu Quách Cao Minh đã trở về, tại sao anh lại không chủ động đi tìm Bích Ngọc, tình yêu vốn dĩ là một thứ xa xỉ, thế mà trên đời này lại có nhiều người cứ u mê đâm đầu vào mà.

Còn tên Đường Tuấn Nghĩa này lại khiến mọi người càng không thể hiểu nổi.

Với một tiếng ding-ding, một tin nhắn văn bản mới được gửi đến trong điện thoại.

Châu Mỹ Duy hoàn hồn, sau đó chú ý tới Đường Tuấn Nghĩa đang ndồi ở phía sau xe.

tav trái đang cầm điện thoại di động gõ một tay, cô ấy trở nên hăng hái: “Có tin tức của Bích Ngọc không?”

“Cô ấy đang ở quán bar Pháo Hoa.”

Châu Mỹ Duy nghe vậy, kích động hét lên: “Vậy thì chúng ta lập tức qua đó.”

Hóa ra ở quán bar Pháo Hoa, quán bar Pháo Hoa rất nổi tiếng ở thành phố Bắc An, người ra vào đều là người nổi tiếng và nhân vật quyền lực, và đó cũng là sản nghiệp riêng của Quách Cao Minh.

“Đừng tìm cô ấy.“ Đường Tuấn Nghĩa chỉ hờ hững mở miệng ngăn cản.

“Cái gì?”

Châu Mỹ Duy bày ra vẻ mặt khó hiểu, thậm chí có chút tức giận: “Tại sao không tìm cô ấy, Đường Tuấn Nghĩa, nói thật tôi không hiểu các anh đang nghĩ gì.

Mặc kệ các anh muốn bày mưu tính kế gì đó, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy Bích Ngọc an toàn mà thôi.”

“Hiện tại đừng tìm cô ấy.”

Đối mặt với sự tức giận của cô ấy, Đường Tuấn Nghĩa vẫn lãnh đạm và bình tĩnh.

Anh ta nghiêng đầu và phớt lờ Châu Mỹ Duy.

Đôi mắt xanh biếc của Đường Tuấn Nghĩa trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như thể đoán trước được điều gì đó qua ngã tư ngoài cửa sổ, đôi mắt khẽ nhắm lại, có vẻ buồn chán, có vẻ như đang chờ thời gian, ngón tay thon dài trắng nõn viết nhẹ lên tấm kính cửa trong suốt, bất ngờ thay, hai đó từ chính là “Cục cưng”

.

Châu Mỹ Duy cũng đột nhiên bình tĩnh lại, cau mày nhìn anh ta với ánh mắt sáng rực.

Cô ấy có chút khó chịu, anh ta thực sự không lo lắng cho Bích Ngọc chút nào! “Nếu cục cưng muốn gặp Quách Cao Minh, vậy thì cứ để cô ấy đi gặp.”

Cuối cùng Đường Tuấn Nghĩa nhẹ giọng đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play