“Cô mau tới đây đi, lát nữa cha cháu phải đi ra ngoài rồi, cô sẽ không gặp được ông ấy đâu…”
Tên nhóc Bùi Thanh Tùng kia kêu lên một câu, sau đó hùng hổ cúp điện thoại.
Châu Mỹ Duy rất chán nản, không hiểu sao những lời này nghe có vẻ hơi mập mờ.
Cô ấy cứ như vậy bị một đứa trẻ năm tuổi dụ dỗ, vội vã chạy đến nhà họ Bùi.
Nhà họ Bùi được coi là một gia đình khoa bảng, sân cổng không đáng sợ như nhà họ Quách, nằm ở phía Tây ngoại ô thành phố.
Không khí ở khu vực này rất trong lành và yên tĩnh.
Cô ấy đứng bên ngoài cánh cửa màu đỏ son cổ điển kiểu thời cổ này, ngập ngừng gõ cửa một cái.
Nghe nói rằng ông nội của Bùi Hưng Nam khi còn sống đã được trao tặng học vị giáo sư tại Princeton, nhưng đó là vào thời điểm đất nước loạn lạc, ông nội anh ta đã từ bỏ mức lương cao ở nước ngoài và kiên quyết trở về nước để hỗ trợ, góp phần không nhỏ vào công cuộc nghiên cứu khoa học lạc hậu lúc bấy giờ.
Và bố mẹ của Bùi Hưng Nam cũng là giáo sư trong các trường đại học nổi tiếng ở nước nhà.
Châu Mỹ Duy yên lặng đứng ở ngoài cửa nhà họ Bùi cổ kính chờ đợi, cô ấy đang suy nghĩ xem sẽ có một cô giúp việc nhỏ được đào tạo nghiêm khắc như thời xưa chạy ra mở cửa cho mình hay không.
Sự thật chứng minh là Châu Mỹ Duy đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô ấy ngây ngốc đứng ở ngoài cánh cửa màu đỏ son, gõ cửa điên cuồng cũng không có người nào trả lời.
Cuối cùng, cô ấy tìm được nút liên lạc phía trên bên phải cửa, lúc này mới yếu ớt bấm chuông điện một cái, ngôi nhà cổ kính của người ta cũng sử dụng công nghệ điện tử khoa học kỹ thuật để theo kịp thời đại.
Cuối cùng Châu Mỹ Duy cũng nghe thấy tiếng bước chân đến gần, sau đó cánh cửa nặng nề được mở ra với tiếng cạch cạch, rồi cô ấy giật mình nhìn người đàn ông trước mặt.
Đầu óc của Châu Mỹ Duy như bị chặn đường cướp của, quên mất việc chào hỏi, chỉ ngây ngốc như thế nhìn đối phương.
“Cô bị lạc à?”
Bùi Hưng Nam cảm thấy người phụ nữ này không thể giải thích được.
Anh ta từng tiếp xúc với Châu Mỹ Duy một chút nên đương nhiên biết rằng cô ấy là bạn tốt của Kiều Bích Ngọc, ngoài ra trước đó anh ta có hợp tác dự án với tập đoàn IP&Œ, Châu Mỹ Duy cũng đến tham dự, thậm chí có một lần anh ta bị đau bụng trong một cuộc họp, cô ấy còn chạy đi mua thuốc dạ dày rồi len lén đặt trên bàn anh.
Nhưng nhìn chung mà nói thì anh ta không quen với cô ấy.
“Cô Mỹ Duy, xin hỏi cô đến căn nhà khiêm tốn của tôi có chuyện gì?”
Bùi Hưng Nam trực tiếp nói, trong giọng nói có vài phần lạnh nhạt.
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy hơi xấu hổ, nội tâm cô ấy đang gào thét, cái gì mà khiêm tốn, nếu cái nhà này của anh mà khiêm tốn thì chẳng phải nhà của tôi sẽ là ổ chuột sao? Cô ấy chỉ không ngờ rằng anh ta sẽ đích thân mở cửa cho cô mà thôi.
Nhìn Bùi Hưng Nam có vẻ ngoài hiển lành nhã nhặn, nhưng thực ra anh ta lại vô cùng xấu tính, cô ấy biết rõ điều đó.
“Bây giờ Quách Cao Minh thế nào rồi?”
Châu Mỹ Duy cũng không lòng vòng, trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Anh ấy đang ở Seattle.”
Bùi Hưng Nam cũng không giấu cô, nói thẳng một địa điểm.
“Tôi biết anh ta đang ở Seattle.
Ý của tôi là khi nào Quách Cao Minh mới có thể trở về, bệnh của anh ta thực sự nghiêm trọng như vậy sao?”
Bùi Hưng Nam ngắt lời cô, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: “Cô Mỹ Duy, nếu cô đã biết Quách Cao Minh không phải người bình thường thì cô cũng phải biết bệnh của anh ấy không thể nói lung tung, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn, đó chính là con số khổng lồ đấy.”
Châu Mỹ Duy nghe giọng điệu dạy dỗ của anh ta thì chột dạ cúi đầu xuống.
Nếu như Quách Cao Minh thật sự mắc bệnh hiểm nghèo thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ tập đoàn IP&G, có vài câu thực sự không thể tùy ý nói ra.
“Cô Mỹ Duy, cô rẽ trái rồi đi thẳng là có thể tới đường quốc lộ.
Nếu như cô thực sự bị lạc thì vui lòng bật hệ thống dẫn đường của cô ra, đi thong thả không tiễn.”
Bùi Hưng Nam không muốn nhiều lời với cô ấy, lạnh lùng vứt lại một câu rồi trực tiếp đóng cổng lại.
Châu Mỹ Duy thấy rõ đối phương không muốn nói chuyện nhiều hơn với mình, cô ấy đờ đẫn nhìn anh ta cứ như vậy đóng cánh cửa lại một cách không thương tiếc, đột nhiên cô ấy cảm thấy rất khó chịu, đám người thượng lưu này luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng như thế.
“Con của Kiều Bích Ngọc mất rồi.”
Cô ấy tức giận hét lên.
Bùi Hưng Nam ở đầu bên kia cánh cửa dừng lại khi nghe những gì cô ấy nói.
Anh ta không mở miệng ngay lập tức mà hai đầu lông mày hơi rã rời, thực ra anh ta cũng mới vừa bay về từ Seattle, vừa mới biết chuyện này.
Thai song sinh của Kiều Bích Ngọc đã không còn.
Trong lòng anh ta rất nặng nề, suýt chút nữa không tin, thế nhưng sự thật tàn nhẫn đã bày ra trước mắt như vậy rồi.
Thấy anh ta thờ ơ, Châu Mỹ Duy càng thêm kích động: “Kiều Bích Ngọc ở đây xảy ra chuyện lớn như thế này, anh thật sự không biết sao, đã gần nửa tháng rồi, người nhà họ Quách cũng không thèm quan tâm.
Quách Cao Minh đâu, rốt cuộc anh ta ở đâu chứ? Nhờ anh, nếu anh có thể liên lạc với Quách Cao Minh thì hãy nói với anh ta một câu, Kiều Bích Ngọc rất muốn gặp anh ta.”
Bùi Hưng Nam nhìn người phụ nữ trước mặt mình đang lo lắng đến đỏ ngầu cả hai mắt.
Anh ta mệt mỏi xoa xoa mi tâm, bình thản nói một câu: “Chuyện này tôi không giúp được.”
“Quách Cao Minh ở Seattle tạm thời không thể trở về được.”
“Vậy thì khi nào mới quay về? Có nhất thiết phải đợi ba tháng không? Nếu như anh ta không quay lại thì sao? Cho dù Quách Cao Minh thực sự có việc gì tạm thời không thể trở về thì ít nhất anh ta cũng có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn hoặc gọi video khi rảnh rỗi chứ.”
Châu Mỹ Duy càng nói càng tức giận, mắng to: “Đây là vợ con của anh ta, tại sao anh ta lại độc ác như vậy.”
Nghe lời mắng chửi tố cáo của cô ấy, Bùi Hưng Nam cảm thấy tâm tình rất khó chịu.
Anh ta lạnh lùng đuổi khách: “Cô Mỹ Duy, cô không có đủ tư cách để lo những chuyện này, xin hãy rời đi ngay lập tức.”
“Bùi Hưng Nam, anh đừng có bày ra cái vẻ tự cao tự đại như vậy, tuy rằng tôi có xuất thân thấp hơn các người nhưng tôi cũng không ngốc đâu.”
Nghe được những lời máu lạnh này, Châu Mỹ Duy càng tức giận hơn, hai mắt đỏ hoe không kìm được nước mắt, một đôi mắt sáng ngời hung hăng nhìn thẳng vào anh ta.
“Tôi không tin rằng Quách Cao Minh bị bệnh nặng không chữa được.
Những loại người như Quách Cao Minh là những kẻ quyền thế dơ bẩn đứng trên đỉnh nhìn xuống, anh ta hiểu rõ bày mưu tính kế hơn ai hết, anh ta không thể chiến đấu nếu không chuẩn bị trước.
Các người đừng nghĩ có thể lừa tôi bằng cách nói anh ta xảy ra chuyện không thể về được, căn bản là anh ta không muốn trở về mà thôi.”
Vẻ mặt của Bùi Hưng Nam vô cùng kinh ngạc, anh ta không ngờ người phụ nữ mềm yếu này lại nói ra những lời như thế này.
Sắc mặt Châu Mỹ Duy vô cùng nghiêm túc, trái tim ớn lạnh thấu xương.
Cô ấy sẽ không bao giờ tìm kiếm bọn họ nữa, cũng không muốn nghe ngóng tin tức về Quách Cao Minh nữa, dù sao thì thời gian mới là liều thuốc tốt nhất, nhất định Kiều Bích Ngọc sẽ khỏe hơn, đến lúc đó nhất đao lưỡng đoạn, không còn vướng mắc gì, cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa.
Cô ấy cũng không thèm nhìn Bùi Hưng Nam nữa, trực tiếp quay người bỏ đi.
Bùi Hưng Nam kinh ngạc nhìn cô, không ngờ người phụ nữ này lại tức giận như vậy, thấy cô cứ như thế quay người rời đi, đột nhiên anh ta cảm thấy như muốn nói gì đó, hé môi ngập ngừng… Đúng lúc này, một bóng người nhỏ nhắn lao ra khỏi nhà, một đôi tay ngắn mềm mại trắng nõn kéo quần của Châu Mỹ Duy không cho cô ấy rời đi.
Châu Mỹ Duy dừng lại, cô cúi đầu thất thần nhìn cậu nhóc bé nhỏ.
Bùi Thanh Tùng không để ý đến Châu Mỹ Duy mà tiếp tục bám chặt lấy cô ấy không chịu buông ra, cậu nhóc quay đầu lại, gân cái cổ nhỏ hét về phía cửa: “Cha, đây là bảo mẫu mà con tìm được.
Cô ấy có thể nấu ăn cho hai cha con chúng ta đấy.”
Bảo mâu? Ai mà muốn trở thành bảo mẫu của nhà các người! Châu Mỹ Duy quay đầu lại nhìn Bùi Hưng Nam ở đẳng kia, vẻ mặt càng ngày càng trở nên hung dữ, Bùi Hưng Nam hoàn toàn không để ý đến cô, giống như đang nghiêm túc xem xét đề nghị của con trai.
Bùi Thanh Tùng hiểu khá rõ tính khí của cha mình nên nhân cơ hội nói một lèo: “Ông bà nội đã đi nước ngoài với tư cách là giáo sư thỉnh giảng rồi, không còn ai nấu ăn cho chúng ta nữa, dù sao nếu muốn thuê người thì sử dụng cô ấy cũng rất tốt.”
Cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: “Cô ấy rất đáng thương, cô ấy không có công việc.”
“Thanh Tùng, cô rất cảm ơn cháu!”
Châu Mỹ Duy cúi đầu, trừng mắt nhìn thằng nhóc Bùi Thanh Tùng này, nghiến răng nghiến lợi cảm ơn, cô ấy phát hiện ra hai cha con nhà này thật không hiền lành tí nào.
Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười giả dối với Bùi Hưng Nam: “Rất cảm ơn cậu chủ nhỏ đã thích tôi, nhưng tôi cảm thấy mình không thể đảm nhận được, hẹn gặp lại!”.
Ngôn Tình SắcCuối câu nói còn nhấn mạnh cường điệu hơn.
Không đúng, phải là không bao giờ gặp lại nữa, hừ.
Đáng tiếc là chí khí của Châu Mỹ Duy cũng chỉ kéo dài được một phút, một phút mà thôi… Điện thoại di động của Bùi Hưng Nam bỗng nhiên vang lên, anh ta hỏi một câu với đầu dây bên kia điện thoại: “Cao Minh vừa tỉnh dậy sao?”
Sau đó anh ta nói vài câu rồi cúp điện thoại, không rõ là đang nói cái gì, những Châu Mỹ Duy biết chắc chính là ông già nhà họ Quách kia đang nói chuyện với Bùi Hưng Nam.
Quách Cao Minh vừa tỉnh dậy? Điều đó có nghĩa là anh sẽ sớm trở lại phải không? Xét về mối quan hệ giữa Bùi Hưng Nam và nhà họ Quách thì nhất định anh ta phải biết rất nhiều điều.
Châu Mỹ Duy đang suy nghĩ lung tung thì Bùi Thanh Tùng ở dưới chân kéo quần của cô ấy, cậu nhóc rất nhẹ nhàng, giống như đang lặng lẽ nói với cô ấy: “Không phải cô nói rằng hai đứa bé đã mất rồi sao, mẹ của bọn chúng đang rất lo lắng muốn tìm người sao, cha cháu rất lợi hại, ông ấy biết rất nhiều chuyện…”
Ở lại nghe ngóng tình hình của địch, trong đầu Châu Mỹ Duy lập tức hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Bùi Hưng Nam ở đằng kia cúp máy, hứng thú nhìn một lớn một nhỏ ngoài cổng, anh ta hơi nghỉ hoặc một chút, từ nhỏ con trai anh ta đã không yêu quý hay quấn lấy người khác, thậm chí ngay cả người trông trẻ anh ta mời cũng bị cậu bé ác ý đuổi đi.
Nghĩ lại, Châu Mỹ Duy này cũng khá dễ bị bắt nạt.
Rất khó được con trai của anh ta thích, sau đó anh ta híp mắt lại nhìn kỹ sinh vật mềm mại Châu Mỹ Duy này… “Cô Mỹ Duy, tôi có hai yêu cầu.
Thứ nhất, cô có trách nhiệm đền nhà trẻ đón Thanh Tùng từ thứ Hai đến thứ Sáu.
Thứ hai, cô chịu trách nhiệm chính trong việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai cha con chúng tôi, bao gồm cả việc dọn dẹp và ba bữa ăn mỗi ngày.
Về tiền lương, lương cơ bản là ba mươi lăm triệu, tiền thưởng tùy theo biểu hiện.”
“Tôi không nói đồng ý!”
Châu Mỹ Duy rất tức giận phản bác anh ta.
Người đàn ông coi đó là điều hiển nhiên khiến cô ấy vô cùng khó chịu.
Bùi Hưng Nam dựa vào cổng, uể oải liếc nhìn cô một cái: “Có đúng không, Châu Mỹ Duy, nhưng biểu hiện của cô lại cho tôi biết cô có ý đồ xấu, muốn ở lại đấy.”
Một câu nói đâm trúng quỷ kế của cô.
Lương tâm của Châu Mỹ Duy hết sức cắn rứt, biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao? Cô ấy không quan tâm đến việc làm những công việc nhà này, nhưng vì một số lý do an toàn, cô ấy nhấn mạnh một câu: “Sau khi dọn dẹp và nấu ăn xong thì tôi sẽ rời đi, tôi không ở lại qua đêm.”
Bùi Hưng Nam thản nhiên nhìn cô ấy, nghiêm túc nhìn chằm chằm một hồi lâu, phát hiện người phụ nữ này có vẻ rất căng thẳng, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Anh ta liếc nhìn lên xuống, quét qua thân hình của Châu Mỹ Duy một vòng như cố ý, sau đó bình tĩnh nói với cô: “Cô Mỹ Duy, cô cứ yên tâm về vấn đề này, cô rất an toàn.”
Vẻ mặt của Châu Mỹ Duy hết sức vặn vẹo, cái gì gọi là tôi rất an toàn? Bùi Thanh Tùng vốn đang kéo quần cô ấy lập tức vui vẻ chạy đến bên người ôm chân cha, khuôn mặt đẹp trai cười rất dễ thương, mà Bùi Hưng Nam thì đưa tay ra sờ sờ vào cái đầu nhỏ của cậu bé, cũng nở một nụ cười quái đản.
Nhìn hai cha con trước mắt này, đột nhiên Châu Mỹ Duy cảm giác được mình giống như đã lên nhầm thuyền giặc rồi.