“Đây là bệnh viện! Các người nhỏ tiếng lại không tôi đuổi hết ra ngoài đấy.
Khu dưỡng bệnh ở tầng mười hai của bệnh viện vang vọng tiếng cãi vã, mãi không chịu dừng khiến bác sĩ phải đến cảnh cáo, thế mà người khơi mào còn không chịu biết điều, vẫn một mực vênh váo: “Đuổi tôi ra ấy à? Các người biết tôi là ai không? Mấy tên bác sĩ không quyền không thế như các người cũng dám động đến tôi ư? Đứa bé này là cháu đích tôn của nhà họ Quách, là cháu ngoại nhà họ Kiều.
Các người đã làm gì nó rồi? Ảnh chụp đâu? Băng ghi hình đâu? Khôn hồn thì gọi người quản lí cái bệnh viện này đến đây.”
Người nhà họ Kiểu kiêu ngạo không ai sánh bằng, mới đó đã bắt đầu giận dữ quát mắng.
Hôm nay bà lão nhà họ Kiều đến cùng với Diệp Vân – mẹ kế của Kiều Bích Ngọc, Kiều Văn Vũ thì đi công tác biền biệt, chỉ có bà cụ ở đây làm loạn đến mức gà bay chó sủa.
Lúc Châu Mỹ Duy hớt ha hớt hải chạy tới thì cô ấy nhận ra cả tầng mười hai đã bị bà cụ Kiều làm ầm ï hết cả lên.
Vì bà gây rắc rối nên chẳng ai nghỉ ngơi được, những người thân đến chăm sóc người bệnh ở phòng khác đều thì thầm to nhỏ, thò đầu ra nhòm ngó.
Truyện FullTrong phòng toàn là bác sĩ, bà cụ Kiều và Cung Nhã Yến được mời vào, còn Châu Mỹ Duy thì đứng bên ngoài.
Châu Mỹ Duy nghe thấy lời giảng giải của một vài vị bác sĩ, trong đó có cả bác sĩ phụ trách giải phẫu cho Kiều Bích Ngọc.
“Xảy ra chuyện thế này chúng tôi đều thấy tiếc nuối và đau lòng.
Hôm đó người phụ trách phẫu thuật là tôi, lúc người bệnh được đưa đến chỗ chúng tôi thì đã hôn mê sâu, tình trạng của đứa bé cũng không khả quan.
Lần giải phẫu này không được ghi hình lại, theo quy định của bệnh viện thì chúng tôi không được ghi hình những ca phẫu thuật thế này.
Hơn nữa, lúc đó chúng tôi đang dốc toàn lực để cứu mạng người bệnh… Nói đến đây, chủ nhiệm An khom người chín mươi độ với bà cụ Kiều: “Chúng tôi không thể cứu được đứa bé, đây là lỗi của chúng tôi.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Bà cụ Kiểu giận tím mặt, quát lên: “Anh đừng có tỏ cái thái độ này với tôi, đừng có viện cớ lung tung nữa! Đây là một vụ mưu sát, các người muốn giết chết cháu tôi.
Rốt cuộc các người đã nhận tiền của ai? Là ai ghen ghét nhà họ Kiều? Người lớn vào phòng bệnh các người có thể cứu sống, tại sao các người không thể cứu nổi đứa bé.”
Cung Nhã Yến nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, bà ấy tức giận trách cứ: “Bà Kiều à, bà cũng đã bảy tám chục tuổi rồi đấy! Bà nên giữ mồm giữ miệng mà tích đức cho con cháu đi.
Bà đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ bà muốn đổi mạng Kiều Bích Ngọc lấy mạng hai đứa bé, rồi đưa hai đứa cháu ngoại quý giá đến nhà họ Quách đòi này đòi nọ?”
“Nó có thể được gả vào nhà họ Quách là phúc của nó.
Cung Nhã Yến à, cô đừng quên là dù gì thì Kiều Bích Ngọc cũng là cháu gái ruột của tôi, còn cô chỉ là dì út của nó thôi.
Chuyện của nó đã có nhà họ Kiều chúng tôi sắp xếp, không đến lượt cô nhúng tay vào đâu.”
“Không đến lượt tôi ấy hả? Vậy bà vào hỏi Bích Ngọc thử, xem con bé nghe lời ai? Bà Kiều à, bà cũng biết rõ là Bích Ngọc hận người nhà họ Kiều các người đến tận xương tủy! Giờ bà muốn lợi dụng con bé để được hưởng vinh hoa phú quý ư? Bà đừng có mà nằm mơ!”
Văn phòng bác sĩ cực kỳ hỗn loạn, khuôn mặt già nua của bà Kiều co rúm, thiếu điều nhào lên đánh nhau với Cung Nhã Yến.
Diệp Vân đứng bên cạnh bà cụ thì trái lại cực kỳ bình tĩnh, cô ta kéo tay bà cụ lại, nhẹ nhàng trấn an bà: “Mẹ à, mẹ đừng giận, chúng ta cứ bình tĩnh mà xử lý thôi…”
“Nếu việc này không được giải quyết ổn thỏa, mẹ cũng sẽ không để cô ta được yên!”
Bà cụ Kiều trừng Cung Nhã Yến, tức đến nóng đầu: “Mẹ đợi rất lâu mới đến lúc được nhà họ Quách mời đi bàn bạc về tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, là con đàn bà tỉ tiện này đã phá hoại mọi chuyện, khiến mọi người tan rã mà không vui vẻ gì”
“Cung Nhã Yến, rốt cuộc cô có ý đồ gì? So với chị cô thì cô càng âm hiểm hơn nhỉ? Bích Ngọc gả vào nhà họ Quách là chuyện vui ngàn năm khó có được, cô lại đến phá phách, làm ầm ï hết cả lên.
Cô không muốn nhìn nhà họ Kiều vui vẻ hòa thuận phải không? Hiện giờ hai đứa bé đã không còn, người vui nhất là cô chứ ai.”
Bà cụ Kiều quát mắng một lúc thì đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Ngay tức khắc, trông bà càng đáng sợ hơn, bà mở miệng ra mà chất vấn dữ dội: “Cung Nhã Yến à Cung Nhã Yến, cô là người gây ra tai nạn xe lần này đúng không? Cô hại chết cháu ruột của tôi, cô còn là người không?”
“Bà không có bằng chứng thì đừng có nói hươu nói vượn!”
Cung Nhã Yến bị chất vấn liên hồi như vậy thì bắt đầu thấy chột dạ, hoảng hốt.
“Cô họ Kiều à? Tại sao khi Bích Ngọc xảy ra chuyện thì người biết chuyện đầu tiên là cô, mà không phải là nhà họ Kiều? Cung Nhã Yến à, rõ ràng trong lòng cô có điều khuất tất.
Cô và chị cô đều là hai con người độc ác, cô thật nhẫn tâm”
Ngay cả đám bác sĩ trong phòng cũng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, rõ ràng lão bà này đang giận chó đánh mèo.
Chủ nhiệm An đành cất lời muốn giải thích: “Theo quy định của bệnh viện thì phải có chữ ký của người nhà trước khi đưa bệnh nhân vào phẫu thuật.
Lúc ấy, vì chuyện xảy ra quá cấp bách, chúng tôi không tìm được giấy tờ tùy thân gì của bệnh nhân, không thấy di động, người gây tai nạn cũng chạy mất.
Sau khi điều tra xong, đội giao thông tuần tra ở khu vực gần đó mới tìm được người có quan hệ với người bệnh…”
“Cung Nhã Yến, là cô! Hóa ra cô là người đã hại chết cháu ngoại của tôi.
Trời mưa to gió lớn cô lại lôi kéo Bích Ngọc ra đường lớn rồi mắc mưa, rốt cuộc cô có dã tâm gì? Rõ ràng con bé đang được nhà họ Quách chăm sóc kĩ lưỡng, tự nhiên con bé lén lút chạy lên đường lớn làm gì? Đây đều là do cô sắp xếp đúng không? Cung Nhã Yến, cô là đồ lòng lang dạ sói! Cô đừng có mong mình được chết tử tế.
Cô hại chết cháu ngoại của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
Càng nói bà cụ Kiểu càng như biến thành một người đàn bà chanh chua, ác liệt kêu gào mà không hề chú ý đến thân phận của mình chút nào.
Bà tiến lên phía trước, tát Cung Nhã Yến một cái.
Bốp! Bà dồn sức lực cực lớn vào cú đánh này, nó kêu cực kỳ vang dội.
Châu Mỹ Duy ngơ ngác đứng bên ngoài văn phòng bác sĩ.
Vì chuyện này cô ấy mới biết vì sao gần đây Cung Nhã Yến không dám đến phòng bệnh của Kiều Bích Ngọc, đó là bởi vì hôm đó bà ấy từng có xích mích với Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy cũng tự biết rằng cô không thông minh, nhưng cô cảm giác được trong chuyện này có uẩn khúc.
Nhưng mà, dù Cung Nhã Yến có ghét nhà họ Kiều thế nào thì cũng không đến mức phải làm vậy chứ… Các bác sĩ trong văn phòng thấy bà cụ Kiều gần như đã mất khống chế thì lập tức kéo bà ra khỏi phòng, mà Cung Nhã Yến ăn tát xong thì đờ đẫn luôn.
Có lẽ là bà ấy cũng thấy áy náy về việc này nên không phản bác, cũng chẳng nói thêm gì.
“Mọi người ở đây cãi nhau cũng có được gì đâu.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, mọi người hẳn là nên quan tâm, chăm sóc người bệnh mới phải…”
Chủ nhiệm An liếc nhìn hai người rồi đứng ra mở miệng hòa giải.
“Mụ đàn bà này là yêu tỉnh hại người, sau này tôi không cho phép cô ta đến gần phòng bệnh của cháu gái tôi.”
Bà cụ Kiều đen mặt ra lệnh, bà được Diệp Vân đỡ ra ngoài rồi đi thẳng đến phòng bệnh.
Giờ Cung Nhã Yến mới hoàn hồn, bà ấy vội vàng lao theo hai người: “Hiện giờ tâm trạng của Bích Ngọc không ổn định.
Các người không được phép kích thích Bích Ngọc, không được đi vào.”
Bác sĩ nhìn đám người thân thích của bệnh nhân cãi nhau liên miên thì bực đến mức muốn gọi bảo an lại đuổi hết đi.
Mà bấy giờ, Châu Mỹ Duy dùng hai tay cô ấy chặn cửa phòng bệnh lại.
“Kiều Bích Ngọc muốn được nghỉ ngơi, hiện giờ cô ấy không muốn nhìn thấy mấy người.
Mong mấy người đi chỗ khác giùm.”
Cô ấy cố gom lấy dũng khí mà cất cao giọng cảnh cáo.
“Kiều Bích Ngọc không phải công cụ, cô ấy có ý nghĩ của riêng mình, cô ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng cô ấy.
Giờ các người dựa vào quan hệ huyết thống rồi làm cái gì cũng bảo là để tốt cho cô ấy, nhưng có thật vậy không? Những thứ các người làm đều dựa vào thứ đạo đức giả dối, ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân.”
“Các người ở chỗ này làm ầm ï như vậy, Bích Ngọc cũng biết sợ chứ.”
Cụ bà Kiều nhăn mặt lại, bắt đầu giở thái độ của người có quyền có thế: “Việc này không đến lượt cô xen vào, cút ngay!”
Châu Mỹ Duy cố sống cố chết cài then cửa lại, bà Kiều bước lên bẻ tay cô ấy ra, thậm chí còn độc ác túm tóc cô ấy.
Người xung quanh thấy vậy thì cũng tiến lại lôi kéo, ầm ï nháo nhác.
Thế nhưng trong phòng bệnh lại rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ lùng.
Châu Mỹ Duy bỗng thấy lo lắng, cô ấy đẩy tay bà cụ Kiều ra, mở cửa phòng rồi vọt vào.
Cô ấy ngạc nhiên đến mức chết trân tại chỗ, bà cụ Kiều, Diệp Vân cùng đám người kia cũng giật cả mình, không phải ứng kịp.
“Cậu ta là ai?”
Bà cụ Kiểu mở miệng đầu tiên, bọn Châu Mỹ Duy thấy có một người đàn ông cong lưng, khuyu xuống giường bệnh, bế Kiều Bích Ngọc lên một cách dễ dàng mà tiến lại chỗ các cô.
“Cậu là ai? Mau thả cháu gái tôi ra.”
Bà Kiều cả giận mắng, nhưng người kia không trả lời bà, trái lại có một giọng nói thô lỗ vang lên sau lưng bà: “Bà Kiều à, tốt hơn hết là bà nên nhường đường cho chúng tôi đi.
Nếu không tôi đảm bảo rằng nhà họ Kiểu sẽ có kết cục không khác nhà họ Đường là mấy.”
Không biết từ khi nào, hành lang lầu mười hai đã có vô số bảo an chuyên nghiệp mặc đồng phục xanh biển, mà người đứng đầu là một ông chú trung niên dáng người béo lùn, khuôn mặt tục tằng, cũng chính là người vừa hô lên lời cảnh cáo.
“Đường Tuấn Nghĩa, cậu định đưa Bích Ngọc đi đâu?”
Bấy giờ Cung Nhã Yến mới hô lên.
Châu Mỹ Duy thấy cô gái trong lồng ngực Đường Tuấn Nghĩa đang cuộn tròn lại run rẩy thì biết cô ấy đã đoán đúng, có thể Kiều Bích Ngọc đã nghe được tiếng bọn họ cãi cọ rồi.
Bên ngoài hành lang tiếng tranh chấp cãi cọ cứ tuôn vào nườm nượp, cô như sắp suy sụp.
Vốn dĩ cô đã là người mẫn cảm, không chịu nổi kích thích rồi, người nhà họ Kiều thật sự rất quá đáng.
“Bà Kiều à, sợ là cháu bà không muốn gặp bà đâu.”
Mạc Cảnh Sơn dùng cánh tay rắn chắc của mình cản bà ấy lại, khinh thường liếc bà ấy.
Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn Châu Mỹ Duy: “Còn đứng đấy làm gì nữa? Đi theo bọn tôi mau.”
Đầu óc Châu Mỹ Duy chưa kịp tiêu hóa chuyện vừa xảy ra, nhưng may là thân thể cô ấy phản ứng nhanh hơn đầu óc nên kịp thời nhanh chân đuổi theo.
Cô ấy biết về người đàn ông tên Mạc Cảnh Sơn này.
Người đàn ông nhà giàu bụng béo này lần trước từng gây khó dễ cho cô ấy.
Cô ấy nghe nói ông ta là chú của Đường Tuấn Nghĩa, có vẻ ông ta làm việc dưới trướng Đường Tuấn Nghĩa.
Lúc cô ấy đi thang máy xuống lầu một thì thấy Đường Tuấn Nghĩa đã ôm Kiều Bích Ngọc vào chiếc Bentley đen đã đợi sẵn từ lâu.
Cô ấy bước lên, nhìn Đường Tuấn Nghĩa với vẻ hoang mang.
Khi cô thấy có vẻ Đường Tuấn Nghĩa đang chừa chỗ cho mình thì mới chui vào bên trong xe.
Đường Tuấn Nghĩa là một người không thích nói chuyện, chỉ số thông minh của Châu Mỹ Duy không cao lắm, cô ấy không đoán được Đường Tuấn Nghĩa đang nghĩ gì.
Nhưng mà khi lén nhìn về phía họ thì cô ấy cũng không biết Đường Tuấn Nghĩa đã cho Kiều Bích Ngọc uống thuốc gì, tuy sắc mặt cô tái nhợt nhưng cô đã nhắm mắt ngủ được.
Châu Mỹ Duy cũng yên tâm phần nào, ít ra thì cô không cần lo Đường Tuấn Nghĩa sẽ làm hại đến Kiều Bích Ngọc.
“Đường Tuấn Nghĩa sẽ không hại mình.”
Kiều Bích Ngọc đã từng nói điều này chắc như đỉnh đóng cột.
Đường Tuấn Nghĩa có thể trở về sớm hơn vì Kiều Bích Ngọc, anh ta có vẻ còn khí phách hơn cả Quách Cao Minh.
Châu Mỹ Duy càng nhìn càng thấy Đường Tuấn Nghĩa còn hợp với Kiều Bích Ngọc hơn Quách Cao Minh… Xe cứ thế mà chạy băng băng trên đường, Châu Mỹ Duy nhìn quang cảnh xung quanh thì bỗng giật mình: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Cô ấy cảm thấy con đường này rất quen mắt.