“Két!”

Tiếng phanh xe bén nhọn, chói tai vang lên.

Mãi cho đến khi nhà chính của nhà họ Quách xuất hiện một chiếc xe Maybach màu đen, mọi người mới kịp thời phản ứng, người nào lại dám to gan lái xe thằng vào nhà họ Quách.

Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao ráo đi xuống.

“Đường Tuấn Nghĩa.”

Lục Khánh Nam kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Chỉ là một bên sườn mặt, khí chất đạm mạc như tiên này, ngoại trừ anh ta thì còn là ai.

Mà lúc nghe thấy cái tên này, lực tay của Quách Cao Minh hơi chân chờ một lúc, gần như trong nháy mắt này, Kiều Bích Ngọc thoát ra khỏi ngực anh.

“Dì út.“ Cô nhào đến trước người Cung Nhã Yến.

Vẻ mặt Cung Nhã Yến lo lắng, nhìn Kiều Bích Ngọc chạy đến trước mặt mình, trong đáy mắt có mừng rỡ, lại rất hoảng sợ.

Hai tay của bà ấy vẫn luôn giữ chặt lấy vai cô, giống như sợ cô sẽ chạy mất, chăm chú giữ chặt cô.

Quay đầu nhìn về phía Đường Tuấn Nghĩa, giọng nói vội vàng đứt quãng.

“Đường Tuấn Nghĩa, Đường Tuấn Nghĩa nhanh, dẫn Kiều Bích Ngọc, chúng ta đi.”

“Đường Tuấn Nghĩa.”

“Thật sự là anh, Đường Tuấn Nghĩa…”

Bên tai có rất nhiều tạp âm, tất cả đều là khiếp sợ không dám tin.

Kiều Bích Ngọc không ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng cô biết đó là anh ta.

Đầu óc của cô rất rối bời, không thể suy nghĩ được gì, cô cảm thấy cả người mình hỗn loạn, còn Cung Nhã Yến thì vẫn không ngừng dùng sức giữ chặt lấy cô, dường như là nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, làm cho bả vai của cô hơi đau, cảm giác đau đớn nói cho cô biết tất cả những chuyện này là chân thật.

Cuối cùng Đường Tuấn Nghĩa cũng trở về, dì út rất tức giận.

“Cục cưng.”

Giọng nói nhẹ nhàng này, dịu dàng vang lên bên tai cô.

Đường Tuấn Nghĩa ôm cô, động tác vô cùng dịu dàng thân thiết, hơn nữa còn rất tự nhiên, có lẽ từ rất lâu trước kia cô và anh ta đã quen thuộc lẫn nhau.

Không ai nói chuyện, mọi người đều yên lặng, chỉ có Cung Nhã Yến vội vàng bất an từ dưới đất bò dậy, hai tay ngăn ở trước người Kiều Bích Ngọc, giống như sợ cô bị ai đó cướp đi.

“Đường Tuấn Nghĩa, nhanh, chúng ta đi thôi.”

Dù sao Cung Nhã Yến chỉ là một người phụ nữ, đối mặt với nhiều người như thế, trong lòng bà ấy đã sớm vô cùng khẩn trương, nhỏ giọng thúc giục.

Thân thể Kiều Bích Ngọc rất nghe lời lùi lại về sau, điều này giống như là một loại phản ứng theo bản năng, chỉ là lúc cô ngẩng đầu lên đối diện đôi mắt thâm trầm của Quách Cao Minh, sắc mặt Kiều Bích Ngọc trắng bệch, bước chân không khỏi cứng đờ.

Quách Cao Minh cứ thế đứng đó, anh không đi lên, cũng chẳng lên tiếng nói chuyện, càng không có giận dữ ngút trời như trước.

Anh chỉ lằng lặng đứng đó, giống như một người ngoài cuộc, rất bình tĩnh nhìn cô.

Nhìn cô cứ như vậy theo người khác rời đi.

Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có chủ ý gì.

Từ lúc cửa xe mở ra, sắc mặt ông cụ Quách âm trầm, từ đầu đến cuối không nói gì.

Bọn họ nhiều người như thế, một nhà họ Quách lớn như vậy, nhưng cứ thế nhìn đám người Cung Nhã Yến lái xe rời đi, không ai ngăn cản.

Bởi vì anh ta là Đường Tuấn Nghĩa.

“Đường Tuấn Nghĩa, anh giỏi lắm, ở trên thương trường chơi nhiều thủ đoạn như thế, hiện tại còn chơi trò tình thân, anh đúng là không có giới hạn, trước kia tôi thật đúng là đã coi thường anh, đồ khốn kiếp.”

Cuối cùng là Lục Khánh Nam không nhịn được, tức giận mắng to chiếc xe chạy như bay kia.

Vốn dĩ là ngày vui, một bữa cơm đoàn tụ, làm sao lại đến tình trạng này… Một đường chạy về phía tây, khiến Kiều Bích Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một đường rất thông thoáng, không chút cản trở.

Đường Tuấn Nghĩa ngồi ở ghế lái, mắt nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe, mà ở ghế sau chính là cô và Cung Nhã Yến, bọn họ không ai lên tiếng, trong xe rất yên tĩnh.

Kiều Bích Ngọc mặc một chiếc váy bầu màu trắng có in hoa anh đào, cô vẫn luôn cúi đầu, hai tay giữ lấy mép váy, vẻ mặt có phần mê mang.

Cô có thể cảm nhận được Cung Nhã Yến ngồi bên cạnh đang dùng ánh mắt nóng rực để dò xét cô, nhất là khi ánh mắt nhìn về phía vùng bụng nhô ra của cô, cảm xúc tức giận của bà ấy vô cùng rõ ràng, dì út của cô thật sự tức giận.

Cô rất muốn nói gì đó, nhưng lúc này trong không gian nhỏ ở trên xe, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ.

Đột nhiên cô có phần bất lực khi đối mặt với tình huống lúc này.

Cô đã làm sai điều gì ư? Trong đầu rất rối loạn, bên ngoài cửa sổ xe, cảnh vật không ngừng lùi lại về sau, trong nháy mắt, cô rất muốn trốn tránh, hy vọng chiếc xe này cứ thế chạy đi.

Nhưng đại khái khoảng 20 phút sau, tốc độ xe chậm lại, đi đến một khu biệt thự nhà giàu.

Đây là khu trung tâm thành phố Bắc An nằm ở Đông Ninh, giá đất rất đắt, chắc hẳn là nhà mới của Đường Tuấn Nghĩa.

Cô cho rằng Đường Tuấn Nghĩa sẽ đưa cô về thành phố Đà Lạt, không nghĩ đến lại cách nhà họ Quách gần như thế, giống như anh không chút nào kiêng ky.

An ninh ở khu này rất đảm bảo, lúc xe dừng ở trong gara, xuyên qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy mấy ngôi sao hạng A đang đi ngang qua, nơi này thật đúng là dành cho người không phú thì quý ở, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là, Đường Tuấn Nghĩa thật sự không còn là bé trai gầy gò dễ bị bắt nạt như trước kia nữa, anh ta đã đủ mạnh, anh ta đã trưởng thành.

Một biệt thự riêng gần 300 mét vuông, đương nhiên là kém hơn tòa nhà của nhà họ Quách chiếm toàn bộ một sườn núi mấy chục ngàn mét vuông, nhưng nơi này được bố trí rất tỉnh xảo, chẳng xa hoa lộng lẫy, nhưng rất ấm áp.

Đường Tuấn Nghĩa lấy chìa khóa ra mở cửa, sắc mặt Cung Nhã Yến lạnh lùng không nói một tiếng, kéo cổ tay cô từng bước đi vào.

Kiều Bích Ngọc nhìn trang trí trong nhà lại có cảm giác quen thuộc, giống như nhà họ Kiều lúc trước.

Thật ra Đường Tuấn Nghĩa hiểu rõ hơn cô, cô hận nhà họ Kiều, thế nhưng sâu trong lòng cô lại luyến tiếc nhà họ Kiều, cô hận nhà họ Kiều, nhưng lại thường xuyên mơ thấy lúc nhỏ.

Con người chính là loại sinh vật mâu thuẫn, càng hận lại càng không bỏ được, chỉ là có đôi khi không nguyện ý thừa nhận mà thôi.

Nhưng Kiều Bích Ngọc nhìn cách trang trí quen thuộc này, còn có người thân quen thuộc, cô không biết vì sao lại cảm thấy lạ lẫm, rất khẩn trương, không biết phải làm sao.

Giống như bị vây nhốt lại, chờ một cuộc chất vấn nghiêm nghị.

“Cạch”

một tiếng, cửa bị đóng lại.

Cô gần như là vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, vẻ mặt câu nệ, Đường Tuấn Nghĩa là người rất dịu dàng, ngay cả động tác đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng, giống như biết cô đang sợ, không muốn dọa đến cô.

Mà Cung Nhã Yến thì đột nhiên giận dữ hất tay cô ra, dùng sức đi về phía phòng khách bên trái, không nhìn cô.

Dì út không chất vấn cô, chỉ dẫn cô đến nơi này, sau đó… Chỉ có vẻ mặt lạnh lùng.

Kiều Bích Ngọc ngồi ngẩn người trên sofa, vẻ mặt mờ mịt.

Cô cũng không biết tại sao lại phải rời khỏi nhà họ Quách, chỉ là dì út muốn dẫn cô đi, như vậy cô liền đi theo.

Thế nhưng là vì sao, vì sao lại tức giận như vậy.

Là vì trách cô vẫn luôn không có can đảm nói cho dì ấy biết cô ngoài ý muốn mang thai, tái giá với Quách Cao Minh.

Cô không biết, đầu óc rất loạn.

“Em, em muốn gọi điện thoại di động.”

Cô đột nhiên ngẩng đầu nói một câu.

Cô biết Đường Tuấn Nghĩa ngồi ở đối diện cô, an tĩnh làm bạn với cô.

Ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện vẫn luôn dừng trên người cô, anh ta không tràn đầy lửa giận như Cung Nhã Yến, chỉ nhìn chằm chằm cô, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng như thế.

Đường Tuấn Nghĩa không nói gì, cũng không hỏi cô, trực tiếp lấy điện thoại mình đưa cho cô.

Kiều Bích Ngọc biết, anh ta vốn dĩ như thế, chỉ cần cô nói, anh ta đều sẽ đưa đến trước mặt cô.

Đường Tuấn Nghĩa vẫn như trước kia.

Trong lòng cô cảm thấy chua xót, nhìn ánh mắt của anh ta, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh ta, hỏi những năm này anh ta đi đâu, hỏi những năm này anh ta sống ổn không? Thế nhưng khi nhận lấy điện thoại di động, trong đầu cô xuất hiện một gương mặt lạnh lùng khác, không cách nào xóa nhòa, hiện tại trong đầu cô chỉ muốn gọi điện thoại cho Quách Cao Minh, chỉ muốn nói cho anh biết, cô đi theo dì út chỉ là tạm thời.

Bởi vì cô đã đồng ý với anh sẽ ở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play