“Gần đây Đường Tuấn Nghĩa làm cho thị trường chứng khoán trong nước nghiêng trời lệch đất, anh ta muốn làm gì, trong lòng cô biết rõ, Kiều Bích Ngọc, tốt nhất cô nên rõ ràng mình đang mang thai con của ai.”
Hà Thủy Tiên quái gở nói mấy câu này, Kiều Bích Ngọc nghe rất khó chịu, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô đang muốn phản bác một câu, đột nhiên nhìn thấy phía trước có mấy bóng người vội vàng chạy đến.
“Cậu chủ Cao Minh.”
Hai người làm nữ đứng chắn trước người cô có chút nịnh nọt gọi một câu.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối sầm lại, nhìn về phía mấy người trước mặt, cô không nói chuyện, mà người phụ nữ một giây trước vẫn còn dạy dỗ cô, lúc này rõ ràng vẻ mặt của Hà Thủy Tiên thoáng hiện lên khẩn trương.
Từ trước đến nay Quách Cao Minh không thích người bên ngoài can thiệp vào chuyện riêng của anh.
“Sao thế?”
Bóng dáng người đàn ông cao lớn đi ở phía trước đi thẳng đến bên người cô, giọng nói trầm thấp hỏi một câu.
Kiều Bích Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang một bên khác của hồ sen, nhớ đến những lời Hà Thủy Tiên vừa nói, cô tức giận không để ý đến anh, sắc mặt này rõ ràng tâm trạng không tốt.
Vốn dĩ người trong nhà họ Quách đã rất sợ Quách Cao Minh, chỉ có Kiều Bích Ngọc mới dám bày ra sắc mặt không tốt cho anh xem.
Ngay từ đầu dì Phương cũng bị dọa cho gần chết, kết quả gần một năm ở chung, thế mà tập mãi thành quen.
Quách Cao Minh không tiếp tục hỏi cô nữa, ngược lại ánh mắt thâm trầm chuyển hướng về phía hai người làm nữ đi theo cô, ra hiệu cho bọn họ nói.
Hai cô gái đáng thương mới đến, mấy ngày nay bọn họ đã chịu đủ Kiều Bích Ngọc hù dọa, bây giờ bọn họ bị cậu chủ trừng mắt nhìn, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy muốn lên tiếng giải thích chuyện cãi nhau của cô gái kia và mợ chủ.
“Kiều Bích Ngọc, cô đừng gây sự với Thủy Tiên nữa, những chuyện đó không phải do Thủy Tiên làm.”
Lục Khánh Nam có chút không nhịn được, miễn cưỡng lên tiếng cắt ngang bầu không khí kỳ quái này.
Kiều Bích Ngọc vô cùng tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.
Ai gây sự với ai chứ? Chẳng qua nhìn về khí thế, người ngoài nhìn qua chỉ thấy Kiều Bích Ngọc bắt nạt người ta.
“Thủy Tiên, Thanh Châu đang ở đại sảnh chờ cô đấy.”
Hôm nay Bùi Hưng Nam cũng đến đây, chẳng qua anh ta nói chuyện lịch sự hơn con hàng Lục Khánh Nam kia nhiều.
Nụ cười trên mặt Hà Thủy Tiên có phần xấu hổ: “Vừa rồi chỉ tùy tiện đi dạo… Thế mà lại đến đây.”
Cô ta coi như giải thích, cô ta không cố ý đến tìm Kiều Bích Ngọc, chỉ đi ngang qua.
Kiều Bích Ngọc biết cô ta giải thích cho Quách Cao Minh nghe, ánh mắt cô nheo lại nhìn bóng dáng rời đi của cô ta, trong lòng cô rất nổi nóng, người phụ nữ này thật đúng là biết giả vờ giả vịt.
Bùi Hưng Nam cũng nhìn theo tầm mắt của cô, anh ta khẽ nhíu mày, trong đáy mắt cũng hiện lên bất mãn.
Mấy người bọn họ gặp qua vô số người, chút thông minh này của Hà Thủy Tiên, ở trước mặt bọn họ căn bản không đáng chú ý đến, anh ta nhìn thoáng qua Quách Cao Minh ở bên cạnh, quả nhiên sắc mặt anh lạnh lùng, giải thích ư, Quách Cao Minh không cần giải thích của cô ta.
“Buổi sáng ăn gì?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, Kiều Bích Ngọc vẫn xụ mặt, cả ngày Quách Cao Minh chỉ hỏi vấn đề nhàm chán như thế.
Cô cúi người nhặt điện thoại di động ở trên mặt bàn, động tác hơi nhanh, giống như không muốn để cho bọn họ nhìn thấy màn hình điện thoại.
Hà Thủy Tiên nhắc đến chuyện nhà họ Đường, Đường Tuấn Nghĩa, khiến cho trong lòng cô rối bời.
Lục Khánh Nam ở một bên buồn bực, Quách Cao Minh đã chịu xuống nước, thế mà Kiều Bích Ngọc vẫn không cho sắc mặt tốt, không để ý đến người.
“Tháng sau cô ta sẽ đến công ty con ở Paris để nhận chức.”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp, có chút thở dài, giống như thỏa hiệp điều gì.
Kiều Bích Ngọc nghe xong, ánh mắt sáng lên, có phần giật mình.
“Không phải chứ?”
Lục Khánh Nam là người đầu tiên lên tiếng, buồn bực liếc qua Kiểu Bích Ngọc, có ý riêng oán trách: “Thủy Tiên chỉ nói mấy câu với cô ấy, không cần đưa người ta đi như thế chứ”
Quách Cao Minh vừa lên tiếng đã điều Hà Thủy Tiên đến công ty con bên Paris, hơn nữa xem ra còn là vừa quyết định, đúng là tùy hứng.
Kiều Bích Ngọc không lên tiếng, mặc cho tên họ Lục này oán trách.
Cô nhớ đến trước kia cô kể lể với Châu Mỹ Duy về tình địch, còn rất xấu xa tính toán làm sao thổi gió bên gối, thổi cô ta đi, Hà Thủy Tiên âm thầm nói với cô những lời kia, cô khinh thường tìm Quách Cao Minh để cáo trạng, đi càng tốt, mắt không thấy, tâm không phiền, dù sao Kiều Bích Ngọc cô không phải thánh mẫu, làm bộ giữ lại gì đó càng buồn nôn hơn.
“Cô Kiều Bích Ngọc, lần này cô có hài lòng không?”
Lục Khánh Nam ngồi xuống ghế đá bên cạnh cô, khiêu khích một câu.
Kiều Bích Ngọc nhịn một bụng lửa giận, không có chỗ phát tiết, nhìn con hàng họ Lục này thật đúng là đáng ăn đòn, cô đang muốn ngồi xuống hét anh ta, lại bị người đàn ông ở bên cạnh kéo lên: “Ghế đá rất lạnh.”
Đã là cuối thu, ghế đá trong đình nghỉ mát này cũng nên phủ thêm lớp đệm dày.
Kiều Bích Ngọc không phải người có thể chất yếu ớt, đâu chú ý nhiều như thế, nhưng hai người làm nữ sau lưng cô thì nhất thời sắc mặt trắng bệch, cúi đầu xuống, dáng vẻ khẩn trương vì không chăm sóc tốt cho cô.
Lục Khánh Nam đột nhiên cười to: “Tai họa à tai họa.”
Đại khái tiếng cười kia của Lục Khánh Nam quá mức phách lối, nghe có chút buồn cười, khóe môi của Bùi Hưng Nam ngồi ở đối diện cũng hơi giương lên, ngay cả gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh đều mang theo ý cười.
Cả người Kiều Bích Ngọc là khí thế âm trầm, đến gần anh ta một bước, không chút lưu tình giẫm lên chân anh ta một cái.
“Kiều Bích Ngọc chết bầm này, giày mới của ông đây.”
Bùi Hưng Nam khẽ cười một tiếng, nhìn Quách Cao Minh rất tự nhiên ôm cô vào lòng, Kiều Bích Ngọc đắc ý nhướng mày, thật đúng là có mấy phần yêu phi họa nước.
Gió thu thổi đến, tiếng cười vui vẻ.
Thổi tan phần bực bội trong lòng cô, có một số việc cô không quản được, chỉ có thể nói với chính mình giả vờ như không biết.
Đại khái ở trong đình nghỉ mát ức hiếp Lục Khánh Nam nửa tiếng, dì Phương chạy chậm đến thông báo cho cô đến nhà chính, ông cụ có việc tìm cô.
“Ông nội tìm tôi có chuyện gì thế?”
Dì Phương không nghĩ đến mấy người đàn ông như Quách Cao Minh cũng ở vườn hoa, có chút khó xử, nói qua loa: “Cụ thể là chuyện gì, tôi không rõ lắm, đại khái là liên quan đến bữa tiệc lúc cậu chủ nhỏ ra đời, bữa trưa hôm nay sẽ muộn hơn một tiếng, sáng nay ông cụ mời không ít khách,Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam cũng được giữ lại ăn cơm.
Quách Cao Minh không hỏi nhiều, dẫn đầu ôm cô về phía nhà chính, Kiều Bích Ngọc đành phải đi theo bước chân của anh.
Cô không biết hôm nay ông cụ nhất thời hứng khởi mời ai đến, nhìn dì Phương bận rộn nhiều việc, bước chân rất nhanh, nhanh chóng sắp xếp người làm qua nhà bếp.
“Ông Cao, nhà họ Cao các ông đông con trai, ông nhanh như thế đã được ôm chắt trai, chắt gái cũng tốt, rất tri kỷ, chúc mừng.”
Lúc Kiều Bích Ngọc đi đến phòng khách của nhà chính, nhìn thấy ông cụ Quách ngồi trên sofa, trên tay cầm điện thoại di động, hình như đang tán gẫu với bạn mình, đến gần hơn, có thể nhìn thấy ông cụ đang vui vẻ nói vào trong điện thoại một câu.
“Nhà họ Quách chúng tôi chỉ là song thai mà thôi, ha ha ha… Đến lúc đó ông nhất định phải tự mình đến đấy nhé.”
Trước kia cô luôn nghe quản gia trêu chọc nói, nhà ai có chắt trai chắt gái mời ông cụ đến chung vui, mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu nhà người khác, ông cụ Quách vừa về đến nhà lập tức tìm Quách Cao Minh mắng một chất “Đứa cháu bất hiếu”
.
Lần này nhìn ông cụ rất vui, giống như vừa thẳng một trận chiến, cười rất thỏa mãn.
Đám người Lục Khánh Nam đi đến, rất quy củ gọi một tiếng ông nội, tâm trạng ông cụ rất tốt, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, còn tự mình rót trà cho bọn họ.
Kiểu Bích Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên Quách Cao Minh, quan sát phòng khách rộng rãi này, đám người Giang Mỹ Linh, Quách Thanh Châu đều ngồi đây, giống như đang đợi người nào đó đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT