Anh không nói thêm câu nào nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Kiều Bích Ngọc trầm mặc nhìn bóng lưng đi xa của anh, hơi hé mắt, nhìn chằm chằm.
Cô rất chắc chắn, đó không phải ảo giác, cử chỉ bất thường vừa rồi
của Quách Cao Minh, hơn nữa lúc này cả bước chân của anh cũng vội vàng,
mất trật tự.
Rốt cuộc anh làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị bệnh ư? Chỉ chốc lát sau, cửa phòng lại bị đẩy vào, dì Phương bưng một bát cháo thịt nạc nấu ốc vào: “Nóng lắm đó, ăn cẩn thận một chút.”
Phương Vi vẫn cẩn thận dặn dò.
Cô nằm trên giường, không vội ăn mà rướn cổ lên nhìn dì Phương bày bát sứ và thìa cho mình, bỗng nhiên nói một câu.
“Dì mang một ít qua phòng sách cho Quách Cao Minh đi, có lẽ anh ấy vẫn chưa ăn cơm chiều.”
Dì Phương vừa múc nửa bát cháo cho cô, vừa nói: “Vâng, đúng là cậu ấy vẫn chưa ăn cơm chiều.”
“Vừa nãy cô Thủy Tiên gọi điện nhắc tôi rồi, bảo cậu Cao Minh ở bên ngoài uống nhiều rượu, chưa ăn cơm chiều, tôi đã dặn đầu bếp nấu phần hai người, cái này để lại là được, cậu ấy muốn ăn chung với cô hơn.”
Kiều Bích Ngọc im lặng.
Cô tùy tiện “À“ một tiếng.
Kiều Bích Ngọc trở mình trên giường, nửa mặt vùi vào gối, dường như không muốn ăn.
Sau đó chợt nghe thấy một tiếng “cạch”
, dì Phương nhẹ tay đóng cửa rồi ra ngoài.
Trong phòng ngủ yên tĩnh trở lại.
“Hà Thủy Tiên thật biết quan tâm.”
Sau khi dì Phương ra ngoài, cô mới từ trên giường bò dậy, có lẽ cảm giác mình quá ghen tuông, không muốn để người khác cho là cô so đo từng li từng tí.
Kiều Bích Ngọc có kiêu ngạo của bản thân, thể trở thành gánh nặng của anh.
Cô rất muốn làm việc gì đó cho anh, nhưng cô có thể làm gì chứ? Chiếc đồng hồ to tròn tỉnh xảo trên tường phòng ngủ chỉ mười giờ, kim đồng hồ quay mấy vòng, đầu óc cô hỗn loạn suy nghĩ một việc, lúc buồn bực ngẩng đầu lên nhìn lại thì đã mười hai giờ khuya.
Kiểu Bích Ngọc liếc ra cửa phòng, Quách Cao Minh vẫn chưa về phòng ngủ, chẳng lẽ anh định ở trong phòng sách suốt đêm ư? Cô gãi đầu, phiền muộn bực bội.
“Cháo của anh sắp lạnh rồi.”
Cô không biết đó là cảm xúc gì, hơi nóng nảy nói, cô cầm điện thoại lên rất trực tiếp gọi cho dãy số quen thuộc kia.
Người đàn ông bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của cô, không trả lời.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc càng mất tự nhiên, cao giọng đường hoàng nói: “Cháo của anh, dì Phương dặn đầu bếp nấu phần của anh, đặt bên phòng ngủ!”
Đôi mắt lạnh lùng của Quách Cao Minh kinh ngạc, không yên lòng nhìn tư liệu vừa được gửi tới trên màn hình máy tính, bên tai là giọng nói của cô, nghe rất rõ ràng.
Cô muốn anh về phòng ngủ.
“ðỪ”
”
Nghe thấy anh lên tiếng, trong lòng Kiểu Bích Ngọc có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, chột dạ vội vàng ngắt điện thoại.
“Cứ như gọi anh ấy tới để sủng hạnh mình vậy, thật là kỳ lạ.”
Cô cũng không nhịn được nói móc bản thân.
Không biết có phải Quách Cao Minh thật sự đói bụng hay không, động tác của anh rất nhanh, tắt máy tính thu dọn tài liệu trên bàn rồi quay lại.
“Em ăn xong rồi, cháo trong bát kia còn nóng, còn lại đều cho anh.”
Bọn họ có rất ít cơ hội đối diện ăn cơm nói chuyện phiếm như vợ chồng bình thường giống bây giờ, Kiều Bích Ngọc hiếm khi săn sóc múc cho anh nửa bát, đặt trước mặt anh, người đàn ông đối diện giật mình nhìn cô.
“Ừ”
Anh cầm thìa tao nhã húp cháo, không nói nhiều.
Bỗng nhiên phòng ngủ rộng rãi yên tĩnh trở lại.
Châu Mỹ Duy thường xuyên giáo dục cô, giữa vợ chồng phải trao đổi nhiều, nhưng Kiều Bích Ngọc phát hiện mình và Quách Cao Minh không có chủ đề nào chung nào.
Hơn nữa đêm nay anh cố ý không nói chuyện với cô, cô biết, Quách Cao Minh có việc không muốn cho cô biết.
Tên đàn ông thối thai Kiểu Bích Ngọc ngước mắt nhìn người đàn ông ở đối diện.
“Chiều nay em bị ngã xuống hồ, không có gì, không bị cảm, rất khỏe mạnh.”
Thấy chán, Kiều Bích Ngọc dứt khoát nói, dù gì sau này nhất định anh cũng sẽ tính sổ với cô.
“Còn nữa, không phải tự em muốn đến khách sạn Gordon… Là Hà Thủy Tiên lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho em.”
Câu tiếp theo, giọng điệu quái gở, ép tới mức thấp nhất.
Vừa nhắc tới Hà Thủy Tiên kia, cô có chút buồn bực.
Quách Cao Minh không lên tiếng, anh đặt bát sứ xuống bàn, nhìn gương mặt rõ ràng hơi phiền muộn của cô.
Rất ít khi cô chủ động giải thích với anh như vậy, bình thường đều là người làm báo cáo với anh, sau đó anh sẽ nổi đóa tìm cô răn dạy, đêm nay nghe Kiều Bích Ngọc thẳng thắn để được khoan hồng, anh rất bất ngờ.
Chuyện cô rơi xuống hồ cá, Phương Vi đã nói với anh rồi, anh biết kỹ năng bơi lội của cô rất tốt, hơn nữa khi người phụ nữ này chưa mang thai còn có thể nhảy lên nhảy xuống, Quách Cao Minh không để trong lòng, dù sao hiện tại cô cũng không có chuyện gì.
Nhưng việc tin nhắn thì hơi kỳ lạ.
“Thủy Tiên không gửi tin nhắn cho em, đưa di động của em cho anh xem thử.”
“Trừ cô ta ra thì còn ai nhàm chán như vậy?”
Kiều Bích Ngọc lập tức nhăn mặt: “Em gọi tới cũng là cô ta nghe.”
Rõ ràng cô nhận được tin nhắn từ số điện thoại của anh gửi tới, điện thoại của Quách Cao Minh lại không thể để người qua đường tùy tiện mượn dùng, trừ Hà Thủy Tiên ra, còn có thể là ai được nữa.
“Không phải cô ấy”
Giọng điệu của Quách Cao Minh rất chắc chắn, trong mắt mang theo chút dò xét, nhìn chiếc điện thoại màu trắng trong tay cô: “Đưa điện thoại đây.”
Nhưng cô siết chặt điện thoại, hờn dỗi không chịu đưa cho anh.
Tại sao anh lại tin tưởng Hà Thủy Tiên kia như vậy.
“Vậy xem như em nói dối là được, đêm hôm em nhàm chán mạo hiểm mưa to ra ngoài làm càn, hại các người lo lắng tìm em, ngại quá đi!”
Cô nhanh chóng đứng dậy, không để ý tới anh nữa, trực tiếp quay về bên giường lớn.
“Kiểu Bích Ngọc!”
Sắc mặt Quách Cao Minh phức tạp nhìn bóng lưng cô gọi một tiếng.
Cảnh cáo? Cô miễn dịch rồi.
Kiều Bích Ngọc nằm trên giường cầm chăn mỏng kéo lên đầu, mặc kệ anh.
Mặt cô vùi trong chăn mỏng, lỗ tai cảnh giác dựng thẳng lên, không lâu sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy, hình như Quách Cao Minh đi tắm.
Đêm nay vậy mà anh lại không truy cứu, kể cả việc ngã xuống hồ cá cũng không mắng cô, cũng không cường thế giành xem tin nhắn kia.
Kiều Bích Ngọc xốc chăn lên, thò đầu ra, nhìn quanh một vòng, quả nhiên anh ở trong phòng tắm.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình hơi ngây thơ, mở điện thoại ra xem tin nhắn mình vừa nhận được tối nay, quả thật là từ điện thoại của Quách Cao Minh.
Cô rất phiền muộn, chẳng hề buồn ngủ.
Chuyện liên quan tới anh mà cô không biết, có lẽ Hà Thủy Tiên lại biết.
Nghĩ tới người phụ nữ Hà Thủy Tiên này thì trong lòng càng buồn bực, không tính là ghen, chỉ là có một người phụ nữ vây quanh người đàn ông nhà mình cả ngày, sau lưng còn làm nhiều chuyện mờ ám như vậy.
Cô bực nhất là đám bạn thân của Quách Cao Minh, nói nhiều thì biến thành mình hẹp hòi, đáng ghét.
Bọn họ còn nói cô bắt nạt Hà Thủy Tiên, dù sao người phụ nữ họ Hà này cũng không phải kẻ xấu, cô ta thật sự quan tâm và giúp đỡ tảng băng nhà cô.
Muốn Quách Cao Minh cách xa cô ta một chút, nhưng ở công ty nhất định bọn họ có qua lại với nhau, hơn nữa Hà Thủy Tiên còn thân thiết với ông cụ nhà họ Quách, mẹ chồng khó hầu, kể cả cô em chồng kia của cô nữa.
Haiz, thật đúng là phiền! Nếu bạo lực có thể giải quyết vấn đề, Kiều Bích Ngọc muốn cầm một cái chảo siêu to, tàn nhẫn mà đập văng người phụ nữ họ Hà này tới Thái Bình Dương, không nhìn thấy nữa.
Thân là người đã có gia đình, bất chợt Kiều Bích Ngọc tràn đầy cảm xúc, quả nhiên phải phòng cháy phòng trôm phòng người thứ ba.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT