“Đúng thế, vì thế Thanh Châu nhất định phải cẩn thận một chút, đừng chọc chị dâu em không vui, nếu không anh trai em sẽ tức giận đấy.”
Sau bữa cơm trưa, hôm nay là cuối tuần, mọi người đều rảnh rỗi, mấy người đi tản bộ ở vườn hoa phía sau nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc cầm thức ăn cho cá, hào hứng chơi đùa với cá trong hồ, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hai cô gái trong đình nghỉ mát, hình như bọn họ trò chuyện rất thân thiết.
Cô không biết Hà Thủy Tiên nói gì với Quách Thanh Châu, chỉ cảm thấy lúc Quách Thanh Châu quay đầu nhìn cô, ánh mắt kia có hơi kỳ lạ.
Đối với Quách Thanh Châu, Kiều Bích Ngọc không có ấn tượng gì, chỉ cảm thấy cô ta rất hướng nội, vốn dĩ muốn bồi dưỡng chút tình cảm, nhưng bọn họ đều nói cô quá bá đạo, không cho phép cô dọa Quách Thanh Châu.
Kiều Bích Ngọc rất phiền muộn, làm sao cô lại dọa sợ Quách Thanh Châu chứ.
Trước kia Đường Tuấn Nghĩa cũng có chứng tự kỷ, haizz, vì sao lại là thế chứ.
Ném thức ăn cho cá xuống hồ, mấy con cá nhô lên khỏi mặt nước để giành ăn, bọt nước bắn tung tóe, tạo nên từng gợn sóng, Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất thú vị, ánh mắt cô sáng rực, nổi lên tính tình trẻ con, ném thức ăn sang một góc khác.
Trong lòng xấu xa nghĩ, nhìn người khác mệt gần chết, thật đúng là thoải mái.
Kiều Bích Ngọc rất ngây thơ, vươn phần cổ trắng nõn ra, ánh mắt hơi nheo lại nhìn xuống ao, khóe môi giương lên cười như gian thần, chơi đùa vui vẻ với đám cá dưới ao.
“Cô ấy có thể chơi một mình cả ngày”
Sau lưng loáng thoáng truyền đến giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Kiều Bích Ngọc hơi ngơ ngác một lúc, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Quách Cao Minh đang đi về phía cô, gò má của cô hơi ửng đỏ, có lẽ là do nắng chiều, hoặc có lẽ là do nụ cười như không cười trên mặt Quách Cao Minh, lần nhìn này khiến tim cô đập loạn.
Kiều Bích Ngọc vô thức đi về phía anh, nhưng ao cá này không có hàng rào bảo vệ, dưới chân đều là đá cuội, bên dưới trơn trượt, cơ thể lảo đảo.
Bóng dáng phía trước giật mình, vội vàng đi đến, Kiều Bích Ngọc không mảnh mai như thế, cô nhanh chóng ổn định cơ thể, xua tay nói: “Không sao, không có việc gì.”
“Nghiêm túc nhìn đường.”
Quách Cao Minh đứng trước mặt cô, trầm giọng dặn dò.
Phương thức dạy dỗ của Quách Cao Minh với cô rất đặc biệt, ví dụ như nghiêm túc bước di, nghiêm túc ăn cơm, giống như lúc nào anh cũng muốn nhìn chằm chằm cô.
“Quách Cao Minh, anh đừng cho rằng em suốt ngày làm loạn, thật ra em cảm thấy mình rất hữu dụng.”
Còn không biết xấu hổ nói cô hữu dụng.
Thật sự là bị cô chọc giận, Quách Cao Minh đỡ cô, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, anh muốn tiếp tục dạy dỗ cô, lại không nhịn được bật cười.
“Đừng đứng quá gần ao.”
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn như thế, cô hơi chột dạ, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Lục Khánh Nam ở phía sau chậm rãi đi đến, ánh mắt tràn đầy bà tám, nở nụ cười mập mờ với họ, cảm thấy đôi vợ chồng vô lương tâm này cũng rất đáng yêu.
Lúc này vừa khéo ông cụ Quách đi qua hành lang gấp khúc, quay đầu từ xa nhìn lại.
Người nào đang trừng mắt nhìn mình? Không biết có phải do cô đa nghi hay không, Kiều Bích Ngọc đột nhiên vô thức cảnh giác, sắc mặt nghiêm túc, nheo mắt lại nhìn xung quanh một lượt.
“Em đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.“ Đối mặt với câu hỏi thăm của Quách Cao Minh, cô cũng không thể nói rõ nguyên nhân.
Gần đây cô luôn cảm thấy có một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Quách Cao Minh thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hơi trầm xuống, đang tự hỏi chuyện gì đó, anh muốn hỏi thêm một câu, nhưng đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, là phó tổng giám đốc của tập đoàn gọi đến, có lẽ là chuyện quan trọng.
Anh buông cô ra, đi về phía trước hai bước, lúc này mới ấn nút nghe máy: “Chuyện gì?”
Liên quan đến chuyện của tập đoàn, liên quan đến mấy chuyện rắc rối, Quách Cao Minh đều vô thức không muốn để cô tiếp xúc, anh đã từng nói, cô không phải cấp dưới của anh, không cần thiết biết.
Người lớn bởi vì biết càng nhiều, cho nên mới có nhiều phiền não như thế.
Anh nói không muốn để cho cô biết quá nhiều, cường thế lại bá đạo, đây là phương thức Quách Cao Minh bảo vệ một người.
Kiều Bích Ngọc nhìn một bên sườn mặt anh tuấn của anh, trong lòng rối bời.
Cô yên tĩnh đứng ở một bên, không đi đến quấy rầy anh, cô nghe không hiểu nội dung cuộc trò chuyện của Quách Cao Minh và đối phương, thế nhưng nghe giọng điệu trầm thấp lạnh lùng của anh, hình như Quách Cao Minh đang nổi giận.
Người nào chọc giận anh? Lục Khánh Nam đứng cách đó không xa hóng chuyện, hình như Hà Thủy Tiên đang ngồi trong đình nghỉ mát cũng nhận được tin tức gì đó, vội vàng đi đến bên này.
“Sao thế?“ Lục Khánh Nam không rảnh rỗi, nhíu mày hỏi một câu.
“Mạc Cảnh Sơn từ chối khoản đầu tư của tập đoàn tập đoàn IP&G.”
Vẻ mặt Hà Thủy Tiên hơi giật mình, nhưng lại có phần châm chọc, thế mà lại từ chối đầu tư của tập đoàn tập đoàn IP&G, đây là chê tiền hay là có dụng ý khác.
“Đầu óc của tên Mạc Cảnh Sơn này bị nước vào.”
Lục Khánh Nam không nhịn được châm chọc khiêu khích một câu.
Trong khoảng nửa năm gần đây, mấy hạng mục của Mạc Cảnh Sơn đều gây được tiếng vang lớn trong giới kinh doanh, đầu tuần này, ông ta chính thức công khai một dự án mới liên quan đến nguồn năng lượng mới.
Mọi người đều biết miếng bánh nguồn năng lượng mới này không dễ chơi, phải đầu tư một lượng vốn khổng lồ, khả năng thu hồi vốn chậm, nhưng Mạc Cảnh Sơn vẫn đầu tư, mọi người thăm dò được Mạc Cảnh Sơn đang huy động vốn, cho nên mấy người cũng tò mò đầu tư, bỏ vốn thử nghiệm.
Thế mà ông ta lại từ chối khoản đầu tư của tập đoàn tập đoàn IP&G có thực lực nhất, thật không biết trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì.
Chức danh quản lý cấp cao của Hà Thủy Tiên này không phải là chơi, cô ta nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn: “Lần trước Cao Minh để chúng ta điều tra kỹ tất cả các hạng mục đầu tư của Mạc Cảnh Sơn, nhất là danh sách đối tác hợp tác với Mạc Cảnh Sơn.”
Nói đến đây, cô ta hơi dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn thẳng Lục Khánh Nam: “Khánh Nam, anh hãy thẳng thắn nói cho em biết, có phải Cao Minh và Mạc Cảnh Sơn này có khúc mắc cá nhân nào không?”
“Cái rắm cũng không điều tra được.”
Lục Khánh Nam trầm mặc, anh ta có chút bực bội, lần trước ở văn phòng Quách Cao Minh nổi trận lôi đình, để cho cấp dưới điều tra về Mạc Cảnh Sơn, nhưng không điều tra được gì, tất cả đều bình thường.
Lục Khánh Nam không nói, Hà Thủy Tiên cũng có thể cảm giác được bất thường: “Rõ ràng Mạc Cảnh Sơn không muốn để Quách Cao Minh có cổ phần trong dự án mới của ông ta, trong việc này nhất định có ẩn tình.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên kia Quách Cao Minh đã cúp điện thoại.
Lục Khánh Nam và Hà Thủy Tiên nhìn thoáng qua nhau, chần chờ muốn đi lên muốn nói gì đó.
Thật ra có rất nhiều chuyện không cần bọn họ nói, so với bọn họ, Quách Cao Minh càng thêm rõ ràng hơn.
“Vừa rồi em nhìn xung quanh là do phát hiện ra chuyện gì à?”
Quách Cao Minh cất điện thoại di động đi, dường như đã xử lý xong chuyện công việc, anh xoay người nhìn về phía Kiều Bích Ngọc đứng ở sau lưng, rất thản nhiên nói sang chuyện khác.
Kiều Bích Ngọc bị anh hỏi như thế, cô có chút không kịp phản ứng: “Không có gì.”
“Có chuyện gì thì trực tiếp tìm quản gia”
Nghe cô nói như thế, Quách Cao Minh không quá để ý, ánh mắt nhiều hơn một phần dịu dàng nhìn về phía cô đang mặc chiếc váy bầu, bụng cô nhô lên, trong đó là con của anh và cô.
“Tối nay anh không về ăn cơm, em ngủ sớm đi nhé.”
Anh rất tự nhiên ôm vai cô, đôi môi lạnh hôn lên trán cô, trầm thấp dặn dò một câu.
“À“ Lúc Kiều Bích Ngọc lấy lại được tỉnh thần, mặt cô đã đỏ bừng.
Quách Cao Minh không phải là người đàn ông biết dỗ ngon dỗ ngọt, sau khi nói một câu, anh dứt khoát bước về phía cổng lớn của nhà họ Quách.
Vệ sĩ nhanh chóng đến gara để lấy xe, Lục Khánh Nam và Hà Thủy Tiên cũng nhanh chóng đi theo, nhìn dáng vẻ vội vàng của bọn họ, Kiều Bích Ngọc cau mày “Xảy ra chuyện gì?”
Mọi việc rất trùng hợp.
Ngay khi xe của đám người Quách Cao Minh vừa rời khỏi cổng nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc đứng bên hồ nghĩ một số việc, phía sau lưng đột nhiên có một luồng lực, cô căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, người nghiêng về phía trước, “bịch“ một tiếng, Kiều Bích Ngọc ngã vào trong hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT