Một đường đi ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc nhà họ Đường, lúc này đã chín giờ đêm, gió đêm thổi hơi lạnh.
Đêm đen như mực làm nổi bật phía sau là bữa tiệc với đèn đuốc sáng chưng, vừa ra khỏi cổng lớn nhà họ Đường, tầm mắt là khung cảnh trống trải, ánh sáng tối dần, tiếng đàn violin sau lưng cũng theo đó nhỏ đi.
Rời khỏi bữa tiệc ầm ï đầy những tiếng nịnh nọt, trong lòng cũng theo đó yên bình lại.
Kiểu Bích Ngọc đứng ở trước cổng chính của nhà họ Đường, cô nhìn xung quanh, hai bên trái phải là vườn hoa, bãi đậu xe của nhà họ Đường ở phía sau biệt thự.
Bữa tiệc sinh nhật này của nhà họ Đường cố ý tổ chức rất lớn, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều nhân vật khách quý trong giới kinh doanh và chính trị, thậm chí có mấy chiếc xe còn phải đỗ ở ven đường, khiến con đường có vẻ hơi chen chúc.
Đám người Kiều Bích Ngọc muốn rời đi cũng phải chờ một lúc để vệ sĩ lấy xe đến.
“Ở chỗ hồ có mấy chiếc ghế đá, chúng ta qua bên đó ngồi một lát nhé.”
Kiều Bích Ngọc nghĩ dù sao cũng phải chờ, nhất thời nổi lên hào hứng buông tay Quách Cao Minh ra, một mình kích động đi thẳng đến phía sau bên tay phải của biệt thự nhà họ Đường: “Đúng rồi, phía sau hòn non bộ còn trồng hai gốc dưa vàng, năm nay không biết có quả hay không.”
Nhìn bước chân nhẹ nhàng của cô gái phía trước, hình như tâm trạng của cô lập tức trở nên sáng sủa hơn không ít.
Quách Cao Minh cau mày đuổi theo cô, vào ban đêm, vườn hoa phía sau của nhà họ Đường có ánh sáng màu cam của đèn đường chiếu xuống, không quá mức sáng chói, ánh sáng hơi mông lung, nhiều hơn một phần yên tĩnh.
Nhà họ Đường không quá rộng lớn như nhà họ Quách, nhà họ Quách quá rộng lớn, chỉ một góc nhỏ của hồ sen đã bị Kiều Bích Ngọc ghét bỏ nói có thể xây dựng phim trường kinh dị, mà ở nơi này, hình như cô rất thích.
Đối với nhà họ Đường, cô rất quen thuộc.
Quách Cao Minh dừng bước, vừa hay anh đứng dưới một chiếc đèn đường, ánh đèn mờ phủ lên người anh, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đi ở phía trước, trong lòng càng thêm nghỉ ngờ.
“Kiều Bích Ngọc, cô ngồi xổm ở đó làm gì thế?”
Lục Khánh Nam cũng hiếu kỳ đi theo bọn họ, nhìn thấy động tác lén lút của Kiều Bích Ngọc, thật sự không nhịn được, bắt đầu khinh bỉ.
Cô xoay người ngồi xổm trong đống dây leo ở phía sau hòn non bộ, rất có hăng hái gạt dây leo ra: “Chờ tôi một lúc, chờ tôi một lúc.”
Nhưng chỉ một lúc sau, Kiều Bích Ngọc từ trong những dây leo kia nhô đầu ra, sắc mặt tối sầm, ở trong vườn hoa yên tĩnh này, rất khó chịu mắng chửi.
“Tên khốn nào lại dám giết chết mấy cây dưa vàng của tôi.”
Mùa hè là mùa thu hoạch dưa vàng, tuy Kiều Bích Ngọc kén ăn, nhưng cô rất thích ăn các loại trái cây, cô đã từng hưng phấn trồng hai gốc dưa vàng ở phía sau vườn hoa nhà họ Đường, để nó lặng lẽ lớn lên.
Khoảng thời gian đó, cô càng thường xuyên chạy đến nhà họ Đường, chú họ của Đường Tuấn Nghĩa là Mạc Cảnh Sơn còn suốt ngày bắt nạt cô, nói cho dù có quả cũng ăn không ngon.
Trên thực tế khí hậu không phù hợp, cây chỉ ra ít hoa, không ra quả, cô không vui suốt mấy ngày, không lâu sau, Đường Tuấn Nghĩa cầm một quả dưa vàng bằng bàn tay đưa cho cô.
Đường Tuấn Nghĩa không thích nói, thế mà hôm đó lại nói rất nhiều với cô, đại khái là trước đó đã ra được một quả dưa vàng, nhưng con chuột chết tiệt đã cắn đứt rễ của nó, nó không cách nào sống sót được nữa.
Khi đó không biết có phải là do tuổi còn nhỏ hay không, hoặc có lễ ở sâu trong lòng cô có thứ cảm xúc nào đó, giống như có nhiều thứ chú định là một bi kịch, cô sợ hãi bi kịch, nhìn đoạn dây leo dưa vàng kia, cô đột nhiên òa khóc, khóc đến mức không dừng lại được, lúc đó dọa cho Đường Tuấn Nghĩa cứng đờ, không biết phải làm sao.
“Kiều Bích Ngọc, hình như cô rất quen thuộc với nhà họ Đường.”
Gương mặt lạnh lùng của Quách Cao Minh trở nên phức tạp, lần này ngay cả một kẻ chậm chạp như cậu chủ nhà họ Lục cũng cảm giác được không ổn, trầm giọng hỏi một câu.
Kiều Bích Ngọc không nên quen thuộc với nhà họ Đường mới đúng.
Theo như bọn họ biết, nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu và nhà họ Đường ở thành phố Đà Lạt không có bất kỳ giao tình gì, ngay cả việc kinh doanh cũng không lui tới, hơn nữa vừa rồi Mạc Cảnh Sơn vô duyên vô cớ nói câu kia, khiến cho người ta phiền lòng, lại nhìn dáng vẻ của Kiều Bích Ngọc bây giờ, lại càng có loại cảm giác bực bội bất an.
“Khi còn nhỏ tôi rất hay lén chạy đến đây”
Cô nói rất thẳng thắn.
Lục Khánh Nam không quá tin tưởng: “Kiều Bích Ngọc, cô cũng quá khó nuôi rồi, cả ngày chạy loạn, tuổi còn nhỏ chạy đến thành phố Đà Lạt làm gì?”
Kiều Bích Ngọc không trả lời, bởi vì cô vừa phủi cỏ dại trên người, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Quách Cao Minh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt anh mang theo nghi ngờ, nhất thời cô giật mình, không hiểu sao Quách Cao Minh lại có vẻ bực bội.
Đúng lúc này vệ sĩ chạy đến nói xe đã đỗ ở ngoài cổng lớn nhà họ Đường.
Trong vườn hoa là ánh đèn đường màu vàng, hơi mờ, Kiều Bích Ngọc lơ đãng nghiêng đầu, không hề nhìn thẳng vào anh.
Quách Cao Minh không nói gì, giống như bình thường đi đến cạnh cô, tay phải rất tự nhiên ôm eo cô, dẫn theo cô ra ngoài.
Kiểu Bích Ngọc cũng rất ngoan ngoãn đỉi theo bước chân anh, chỉ là cô cảm giác được bàn tay đang đặt lên eo cô của Quách Cao Minh hơi dùng lực.
Vệ sĩ đã mở sẵn cửa xe chờ bọn họ, có mấy người trong giới kinh doanh đi ngang qua đều mang theo vẻ mặt tươi cười nói một câu thuận buồm xuôi gió, đối với những người này, Quách Cao Minh không quá để ý.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, Quách Cao Minh đã từng nói, chuyện của anh, cô không thích hợp can thiệp.
Như vậy đối với cô mà nói, nhà họ Đường và cái tên Đường Tuấn Nghĩa này chính là bí mật trong lòng cô, cô không muốn nhắc đến với người khác.
Hơn nữa lần trước Quách Cao Minh đột nhiên phái người đến khách sạn lục soát, cô không biết quan hệ giữa anh và Đường Tuấn Nghĩa như thế nào, cô thừa nhận chính mình muốn che chở cho Đường Tuấn Nghĩa.
Đường Tuấn Nghĩa và Quách Cao Minh không giống nhau, Quách Cao Minh là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Quách tiếng tăm lừng lẫy, vừa ra đời chính là con cưng của trời, anh có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nhưng Đường Tuấn Nghĩa lại chỉ là một đứa con riêng, còn thường xuyên bị người ta châm chọc là tự kỷ ngu ngốc, những người kia luôn thích bắt nạt anh ta, cướp đi mọi thứ của anh ta.
“Những người nhà họ Đường này thật đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng đã ký giấy tờ lại lật lọng.”
Kiều Bích Ngọc rất tức giận, nhất là sau khi ngồi vào trong xe, xe ổn định chạy về phía trước.
Quách Cao Minh nghe điện thoại của Hà Thủy Tiên nói Đường Tuấn Nghĩa không ở nhà họ Đường, đầu dây bên kia điện thoại, người phụ nữ giả mù sa mưa hỏi một số chuyện liên quan đến Đường Tuấn Nghĩa.
Cô liếc thoáng qua điện thoại di động của Quách Cao Minh, rất bất mãn nói một câu: “Cả đám đều không có lòng tốt gì, cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô của Hà Thủy Tiên kia có gì, giả bộ, chỉ biết giả bộ mà thôi.
Tối nay cô gặp mẹ con nhà họ Đường có tính tình ngang ngược, còn cả dáng vẻ cao cao tại thượng của Hà Thủy Tiên, thật đúng là rất khó chịu.
Lục Khánh Nam không nhịn được ho một tiếng, anh ta luôn cảm thấy tối nay cảm xúc của cô có hơi kích động: “Kiều Bích Ngọc, cô đang mang thai, nội tiết mất cân đối, cô có việc gì thì nói thẳng, đừng học theo người ta dùng giọng điệu quái gở này.”
“Tôi nói nhưng các anh đâu có tin, tôi nói, Hà Thủy Tiên không thể nào là bạn gái của Đường Tuấn Nghĩa, các anh tin ư.”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam ngạc nhiên.
Kiểu Bích Ngọc nói xong, quay đầu tức giận nhìn cửa sổ xe, không để ý đến Lục Khánh Nam nữa.
Bên kia, Quách Cao Minh cúp máy, ánh mắt anh chăm chú nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, bọn họ đến tham gia bữa tiệc nhà họ Đường, rõ ràng bữa tiệc gần kết thúc, nhưng có một vài thứ vừa mới bắt đầu.
Mọi người đều yên tĩnh, trong lòng rất loạn.
Xe vững vàng đi về phía trước, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.
“Cô ấy đã đi”
Đêm yên tĩnh, ở một nơi mà ánh đèn đường không cách nào chiếu tới, có hai bóng dáng màu đen đứng đó, trong đó có một người đàn ông dáng dấp mập mạp tức giận mắng: “Cô ta mang thai con của Quách Cao Minh.”
Đã là cuối hè đầu thu, tối nay gió hơi lớn, thổi đến phía sau vườn hoa nhà họ Đường.
Một bóng dáng cao gầy khác đứng sau hòn non bộ, ngón tay trắng nõn thon dài của anh ta nhẹ nhàng vỗ về gốc dưa đã khô héo, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa lớn nhà họ Đường, nhìn theo bóng xe.
Trong đêm tối đôi mắt thâm thúy màu xanh lam rất quỷ dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT