Còn chưa đến bên cạnh bàn của bọn họ, Hà Thủy Tiên đã chú ý đến cô ấy.
“Chào mọi người.”
Châu Mỹ Duy nhìn bọn họ, giọng nói có phần phức tạp gọi một câu.
“Cô đến tìm tôi là vì chuyện công việc à?”
“Không phải, chỉ là tôi…”
Châu Mỹ Duy bị Hà Thủy Tiên nhìn thẳng như thế, trong lòng cô ấy có hơi sợ, cô ấy đang cố gắng sắp xếp lại những lời mình định nói, mà bóng dáng nhỏ bé bên cạnh cô ấy đột nhiên khẽ gọi một người phụ nữ: “Mẹ.”
Giọng nói non nớt này khiến Hà Thủy Tiên cũng hơi ngạc nhiên một xíu, cô ta cúi đầu, lúc này mới nhìn rõ Châu Mỹ Duy đang dắt tay một đứa bé trai, đứa bé này là Bùi Thanh Tùng, con trai của Bùi Hưng Nam.
Thế nhưng một tiếng gọi “mẹ”
này lại làm cho Quan Liên thẹn quá hóa giận, sắc mặt của cô ta tối sầm lại, dùng lực đập lên bàn, dáng vẻ hùng hổ dọa người mắng đứa bé.
“Tao với cha mày đã ly hôn rồi, mày đừng quấn lấy tao nữa, tao không phải mẹ mày.”
Gương mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ cứng đờ, giống như là sợ hãi, cơ thể nhỏ bé đứng im, không dám nhúc nhích gì.
Châu Mỹ Duy cũng bị khí thế hùng hổ dọa người này của cô ta dọa, không nghĩ đến Quan Liên lại đối xử hung dữ như thế với con mình.
“Quan Liên, cậu đừng như thế.”
Hà Thủy Tiên có chút không nhịn được, khuyên nhủ một câu.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Quan Liên rất xấu, không nghe lời khuyên của Hà Thủy Tiên, ngược lại còn trừng mắt nhìn đứa nhỏ ở bên cạnh bàn: “Ngay từ lúc đầu tớ đã không muốn sinh ra nó, là Bùi Hưng Nam ép tớ sinh, bây giờ ly hôn rồi, nhìn thấy nó tớ chỉ cảm thấy chướng mắt mà thôi.”
Lúc này Quan Liên càng thêm kích động, dường như cô ta muốn đưa tất cả oán niệm của mình trút lên người đứa nhỏ, cô ta bắt đầu chửi ầm lên: “Thủy Tiên, cậu có biết sinh một đứa nhỏ có bao nhiêu phiền phức hay không.”
“Lúc tớ mang thai, cả người sưng phù, nôn nghén rất dữ dội, ăn gì nôn đấy, nửa đêm còn bị chuột rút tra tấn, lúc sinh còn phải sinh mổ, để lại một vết sẹo xấu xí trên bụng, tớ thật sự không biết tại sao phải vất vả đi sinh ra nó làm gì.”
“lm miệng!”
“Cô nói đủ chưa?”
Đây là lần đầu tiên Châu Mỹ Duy tức giận mắng to một người, cô ấy thật sự không nhịn được nữa, thậm chí cô ấy còn cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Bùi Thanh Tùng đang không ngừng run rẩy.
“Cô là cái thá gì chứ, không phải là ỷ vào con khốn Kiều Bích Ngọc kia để cáo mượn oai hùm à, cô thật sự cho rằng tôi sợ người phụ nữ tên Kiều Bích Ngọc kia ư.”
Sắc mặt của Quan Liên hung ác nham hiểm, giống như là bị kích thích, cô ta đột nhiên đẩy Hà Thủy Tiên đang đứng chắn trước mặt mình ra, đi thẳng đến chỗ Châu Mỹ Duy, giơ tay lên, hung ác đánh xuống.
Một cái tát này đánh cho Châu Mỹ Duy kinh ngạc, người cô ấy lùi lại, má phải sưng đỏ.
“Quan Liên, cậu bình tĩnh một chút.”
Hà Thủy Tiên thấy mọi chuyện ầm ï như thế, vội vàng đi lên giữ lấy cô ta.
Hà Thủy Tiên quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt sưng đỏ in dấu tay của Châu Mỹ Duy, cô ta hơi cau mày, từ đầu đến cuối đều có chút không yên lòng, giọng điệu gượng gạo nói với Châu Mỹ Duy một câu: “Mỹ Duy, hôm nay tâm trạng của Quan Liên rất xấu, cô đừng so đo với cô ấy”
“Thủy Tiên, cậu thật sự sợ mấy con khốn này à, cô ả họ Kiều kia là thứ không biết xấu hổ, gả cho em họ, sau đấy lại tái hôn với anh họ, thanh danh của Kiều Bích Ngọc trong giới thượng lưu này, mọi người đều rõ ràng, vừa bò lên được giường của Quách Cao Minh đã cho rằng mình là phượng hoàng, tớ nhổ vào.”
Quan Liên vẫn giận dữ ngút trời, không ngừng lớn tiếng chửi mắng, mấy người trong nhà hàng nghe thấy âm thanh cãi lộn, đều rối rít nhìn về phía bên này.
Quan Doanh và Hà Thủy Tiên một trái một phải giữ lấy Quan Liên đang rất kích động lại: “Châu Mỹ Duy không đắc tội với chị, chị bình tĩnh một chút, rất nhiều người đang nhìn chị đó.”
Hà Thủy Tiên và Quan Doanh đều biết, hôm nay Quan Liên ly hôn, hơn phân nửa nguyên nhân là liên quan đến Kiều Bích Ngọc, người Quan Liên muốn mắng chính là mợ chủ nhà họ Quách kia.
“Mỹ Duy, cô nhanh dẫn Thanh Tùng rời đi.”
Sắc mặt Hà Thủy Tiên rất khó coi, người xung quanh chỉ trỏ bàn tán khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu, nhỏ giọng ra lệnh.
Trong lúc nhất thời Châu Mỹ Duy cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô ấy bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế, bốn phía đều là những tiếng xì xào, ngay cả giám đốc và nhân viên của nhà hàng đều rối rít chạy đến bên này.
Tính tình của cô ấy cũng không giống Kiều Bích Ngọc, từ nhỏ cô ấy đã rất an phận, không làm qua chuyện khác người nào, lúc này đột nhiên xảy ra chuyện ầm ï khiến cô ấy luống cuống chân tay.
“Chúng ta rời đi nhé?”
Cô ấy cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên chân, rõ ràng bản thân cô ấy rất khẩn trương, nhưng cũng muốn giả bộ bình tĩnh hỏi cậu bé một câu.
Đứa nhỏ vẫn luôn cúi đầu, không để ý đến cô ấy, đột nhiên cậu bé dùng sức hất tay cô ra, đôi chân ngắn ngủn chạy về phía cửa, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ánh mắt của Châu Mỹ Duy rơi vào trên mu bàn tay phải của mình, trên đó dính chút nước mắt, thằng nhóc kia khóc.
Châu Mỹ Duy là người mềm lòng, Quan Liên tát cô ấy một cái, mắng cô ấy và bạn đều không sao, quan trọng là đứa nhỏ này chạy loạn rất dễ xảy ra chuyện.
Nhưng nực cười chính là, lúc Châu Mỹ Duy dự định xoay người rời đi, lại nghe thấy Hà Thủy Tiên ở sau lưng nói một câu: “Việc này đừng kể với Kiều Bích Ngọc, Quan Liên đánh cô chỉ là vô ý mà thôi, Mỹ Duy, cô đừng để trong lòng.”
Nói cho cùng mấy người bọn họ vẫn kiêng ky Kiều Bích Ngọc, kiêng ky nhà họ Quách.
“Quan Liên, vừa rồi cậu quá xúc động.”
Mấy người Hà Thủy Tiên đi đến phòng riêng trên tầng hai của quán cà phê, tránh cho bị người xung quanh nói ra nói vào.
Trên mặt Quan Liên vẫn còn sót lại cơn giận, nhưng lúc này cô ta cũng biết mình hơi quá đáng: “Buổi sáng hôm nay tớ bị Bùi Hưng Nam ép qua cục dân chính ly hôn, chẳng lẽ tớ còn không tức giận à.”
Cô ta và Bùi Hưng Nam đã kết hôn được hơn năm năm, những năm này, cô ta từng đơn phương nhắc đến việc ly hôn rất nhiều lần, chỉ là Bùi Hưng Nam không đồng ý, nhưng khi chuyện với Kiều Bích Ngọc vừa xảy ra, thái độ của anh ta trở nên cường ngạnh, cho dù Quan Liên ly hôn theo đúng ý nguyện, trong lòng của cô ta cũng cảm thấy không thoải mái.
“Cậu cứ thế ly hôn không hối hận à?”
Hà Thủy Tiên nhìn bạn thân của mình, không nhịn được hỏi thêm một câu.
Vẻ mặt của Quan Liên hơi không kiên nhẫn, từ trong túi xách của mình lấy ra một điếu thuốc: “Thủy Tiên, cậu cũng biết tớ vẫn luôn muốn ly hôn với Bùi Hưng Nam mà, nhà họ Bùi của anh ta có gì tốt chứ, cả ngày chỉ biết liều mạng làm việc, cho dù anh ta làm việc mệt gần chết cũng kém hơn nhà họ Quách.”
“Hiện tại nhân lúc tớ còn trẻ, tớ muốn tìm một người đàn ông yêu thương mình, việc tớ theo đuổi hạnh phúc là không sai đúng không, mỗi tháng anh ta ngoại trừ cho tớ ba trăm năm mươi triệu tiền tiêu vặt thì còn có thể cho tớ cái gi”
“Đừng hút.”
Hà Thủy Tiên cau mày, đưa tay lấy thuốc của cô ta.
“Quan Liên, thật ra tớ đã sớm muốn nói với cậu, con của cậu đã lớn như thế, cậu gả cho Bùi Hưng Nam cũng là một loại may mắn, ít nhất nhà họ Bùi không phức tạp như vậy.
Quan Liên à, cho dù cậu có ly hôn hay không, tính tình của cậu cũng nên thay đổi, sau khi cậu tốt nghiệp đã gả cho Bùi Hưng Nam, cậu căn bản không biết xã hội này khó khăn biết bao, thật ra Bùi Hưng Nam đã đối xử với cậu rất tốt.”
“Thủy Tiên, những lời này của cậu, tớ không thích nghe.”
Quan Liên lập tức nổi giận.
“Cậu nhìn con khốn Kiều Bích Ngọc kia xem, hiện tại cô ta rất đắc ý, Quách Cao Minh rất cưng chiều cô ta, ý cậu nói là mình kém Kiểu Bích Ngọc à, nếu như Bùi Hưng Nam được một phần mười như người ta, tớ cũng đâu ly hôn với anh ta, sự nghiệp không bằng người ta, ngay cả vợ mình cũng không chăm sóc tốt, anh ta chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.”
Quan Liên nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mang theo ghen ty và tức giận.
Hà Thủy Tiên cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
“Quách Cao Minh, anh ấy thật sự đối xử với vợ rất tốt.“ Vô cùng tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT