Kiều Bích Ngọc nhiệt tình nói với Châu Mỹ Duy ở thành phố Đà Lạt chơi ở đâu thì có lợi hơn, nhưng chợt nghe thấy bên kia đầu điện thoại truyền đến mấy tiếng kêu kỳ lạ, vội vàng hỏi: “Mỹ Duy, có phải cậu gặp ai hay không?”
“Không có gì.“ Giọng điệu Châu Mỹ Duy có chút lúng túng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn đứa bé trai đột ngột xuất hiện, tên nhóc năm tuổi này mặc đồng phục thủy thủ màu xanh trắng, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trông cực kỳ đẹp trai, đôi tay núc ních kia còn ôm chặt một cái ba lô nhỏ.
Lúc cô ấy uống trà chiều trong quán cà phê này, chẳng hiểu sao đứa bé này lại lao tới chỗ cô ấy, khiến cô ấy sợ tới mức không kịp phản ứng.
“Tránh ra một chút, cháu muốn ngồi bên trong.“ Thằng nhóc như ghét bỏ phản ứng chậm chạp của cô, giọng nói non nớt giục một câu.
Châu Mỹ Duy mở to hai mắt trừng cậu bé, mặc dù biết cậu bé là con nhà giàu, nhưng cậu bé quá kiêu ngạo rồi, thằng quỷ nhỏ chết dẫm này lại dám ra lệnh cho mình! “Quỷ nhỏ, cha mẹ cháu đâu?”
Thấy dáng vẻ cậu chủ nhỏ này trông rất trắng trẻo đáng yêu, Châu Mỹ Duy nén giận hỏi nó một câu.
Thằng nhóc dùng sức chen vào chỗ bên trong, leo lên ghế, ôm ba lô nhỏ của mình ngồi ngay ngắn, giống như có tâm sự gì, đung đưa hai cái chân nhỏ ngăn ngắn của mình, gương mặt bánh bao của cậu bé căng chặt, rõ ràng không muốn để ý tới cô ấy.
Châu Mỹ Duy buồn bực muốn chết, bây giờ trẻ con to gan như vậy rồi à, chạy lung tung tới chỗ người lạ.
Nhưng tính ra thì bọn họ cũng không được xem là người lạ, lần trước cô ấy còn xui xẻo mà chăm sóc quỷ nhỏ này một đêm.
“Cháu… Cha cháu đâu?”
Châu Mỹ Duy suy nghĩ một chút, dù sao đối phương chỉ là đứa nhóc năm tuổi, cô ấy dịu dàng hỏi.
“Không có ở đây.”
Thằng nhóc như bị ánh mắt sáng rực của cô ấy nhìn tới mất tự nhiên, dáng vẻ như ông cụ non, rất không tình nguyện nói ra mấy chữ.
“Đương nhiên là cô biết anh ta không ở quán cà phê này rồi, cô hỏi cha cháu đi đâu rồi, bảo anh ta mau tới đón cháu đi.”
Châu Mỹ Duy thoáng cái nổi giận, thằng quỷ nhỏ chết dẫm này lần trước đã khinh bỉ cô ấy không ít, bây giờ gặp lại vẫn kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc là có được dạy dỗ hay không.
Nhưng mắng thì mắng, Châu Mỹ Duy để ý thấy thằng nhóc luôn nhìn bên phải đằng trước.
Cơ thể cậu nhóc gầy teo nho nhỏ, mái tóc đen ngắn hơi lộn xộn, cổ áo cũng hơi lệch, cậu bé im lặng nhìn về một hướng, đôi mắt to sáng ngời của đứa bé ngân ngấn nước, giống như chuẩn bị khóc.
Châu Mỹ Duy bị dọa chết khiếp, mình không có bắt nạt nó mài “Mỹ Duy, rốt cuộc chỗ cậu có chuyện gì vậy?”
Kiều Bích Ngọc thấy lâu như vậy mà cô ấy không đáp lại bèn lo lắng hỏi: “Có phải hôm qua cậu say rượu khiến dạ dày khó chịu.”
Giọng nói của Kiều Bích Ngọc khiến Châu Mỹ Duy lập tức hoàn hồn, cô ấy nhìn theo tầm mắt của đứa bé, vẻ mặt kinh ngạc.
Thì ra là cô ta… Thằng quỷ nhỏ này cố ý tới đây nhìn lén mẹ ruột của mình.
Châu Mỹ Duy cười bất đắc dĩ với điện thoại: “Mình không sao, vẫn khỏe, chỉ là oan gia ngõ hẹp gặp phải kẻ thù.”
“Kẻ thù nào?”
Kiều Bích Ngọc lập tức căng thẳng hơn, lo lắng cô ấy “chiến đấu”
với người khác sẽ chịu thiệt.
“Còn là ai được nữa, chính là mấy kẻ hại mình bị ép nghỉ việc, hai chị em Quan Doanh và Quan Liên, cùng với Hà Thủy Tiên.”
“Hà Thủy Tiên”
Kiểu Bích Ngọc cầm điện thoại, lẩm nhẩm cái tên này.
Cô ta không tới nhà họ Đường, thì ra là đi với bạn thân, tình cảm đúng là tốt.
Kiều Bích Ngọc muốn hỏi thêm vài câu, nhưng phát hiện Châu Mỹ Duy đã cúp điện thoại, đúng lúc một bóng người bước tới, giọng nói ôn hòa và nho nhã lên tiếng chào hỏi: “Cao Minh cam lòng để một mình cô ngồi đây à?”
“Chào anh.”
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu, giật mình trong chốc lát, không ngờ rằng Bùi Hưng Nam lại chủ động tới đây chào hỏi cô.
Bùi Hưng Nam vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú xưa giờ, chỉ là hôm nay đôi mắt dưới gọng kính bạc có vẻ hơi ủ rũ.
“Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam ở bên kia”
Kiều Bích Ngọc không có chủ đề gì để nói với người đàn ông này, trực tiếp chỉ về một hướng, nghĩ rằng Bùi Hưng Nam tới đây nhất định là tìm bọn họ.
Bùi Hưng Nam cười khẽ một tiếng: “Không cần phiền phức như vậy, tôi đứng đây, tự nhiên bọn họ sẽ tới.”
Đôi mắt của Kiều Bích Ngọc sáng lên, cô không hiểu vị cậu chủ nhà họ Bùi này lắm, nhưng trong ấn tượng anh ta không thân thiết như Lục Khánh Nam, rất nho nhã nhiệt tình, nhưng lại rất xa cách, cô luôn cảm thấy cậu Bùi có hơi bí hiểm.
“Hưng Nam, cuối cùng cậu đã tới rồi, tôi còn sợ cậu vừa ly hôn tâm trạng không tốt đấy”
Giọng điệu không đứng đắn mang theo ý cười lưu manh, quả nhiên Lục Khánh Nam nhanh chóng đi tới.
Ly hôn? Bùi Hưng Nam ly hôn với người vợ ngực to kia ư? Kiều Bích Ngọc nhìn Lục Khánh Nam với ánh mắt hơi nhiều chuyện, đang định đào chút tin tức nhỏ, nhưng đột nhiên một bàn tay vỗ đầu cô: “Đừng uống nhiều quá.”
Dứt lời, non nửa cốc nước trái cây còn lại đã bị một bàn tay trắng nõn thon dài lấy đi.
“Đợi hai mươi phút nữa thì chúng ta đi.”
Quách Cao Minh thấp giọng nói một câu với cô, giống như dỗ cô kiên nhẫn một chút, nói xong nhìn Lục Khánh Nam, ba người đàn ông cao to dáng người vượt trội đi về phía khu rượu.
“Thật có lỗi, vừa rồi tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.”
Lục Khánh Nam có chút xấu hổ nhún vai.
Anh ta biết hình như Kiều Bích Ngọc và Quan Liên, Hà Thủy Tiên có chút mâu thuẫn nhỏ, Quách Cao Minh ước gì vợ anh không bị bất cứ chuyện gì làm phiền lòng.
Sắc mặt Bùi Hưng Nam trầm xuống, lấy một ly cocktail màu lam từ khay trên tay nhân viên phục vụ, nâng tay lên uống ực một ngụm, sức lực đó ẩn chứa chút bực bội, nhưng khi ly rượu hết anh ta vẫn mang vẻ mặt tao nhã, giống như không còn quá để ý nữa.
“Ly hôn thì ly hôn, việc này không liên quan tới Kiều Bích Ngọc, cũng không phải là vì Cao Minh… Là tự bản thân tôi nghĩ thông.”
Lục Khánh Nam nghe anh ta nói vậy, lập tức kích động: “Bùi Hưng Nam, cậu thật sự thoát khỏi biển khổ rồi, đầu óc cậu cuối cùng cũng bình thường rồi!”
Thật sự rất đáng mừng.
Quách Cao Minh lạnh lùng liếc Lục Khánh Nam, tiện tay cầm một nửa ly rượu vang nhét vào tay anh ta: “Uống rượu của cậu đi.”
Chuyện ly hôn này, dù sao đối với người trong cuộc mà nói vẫn là chuyện buồn, đặc biệt là người đã từng yêu.
Lục Khánh Nam thật sự không rõ, Quan Liên kia có gì tốt, không tuân thủ chuẩn mực mờ ám với đàn ông khắp nơi, sao Bùi Hưng Nam còn thích cô ta như vậy.
“Lần trước để Kiều Bích Ngọc bị khinh bỉ, thật xin lỗi”
Bùi Hưng Nam lại cầm một ly cocktail, nâng ly với Quách Cao Minh, giọng nói trầm thấp trịnh trọng.
Lần trước Quan Liên lầm tưởng Kiểu Bích Ngọc là một nhân viên nhận lương bình thường, mắng thẳng mặt cô vì đơn đặt hàng mang thai con hoang của khách hàng, Kiều Bích Ngọc ở nhà tức giận, Quách Cao Minh trực tiếp lấy nhà họ Quan ra khai đao.
Nâng ly rượu lên, Bùi Hưng Nam lại uống một hớp đến thấy đáy, tửu lượng của anh ta không tốt lắm, rượu vào cổ họng cay sặc khiến anh ta ho khan không ngứớt.
Lục Khánh Nam lập tức võ lưng anh ta: “Không sao chứ, đừng uống quá nhiều, bác sĩ nói thể chất của cậu không thích hợp uống rượu.”
Quách Cao Minh không nói gì an ủi, xưa nay anh không am hiểu an ủi người khác, thấy giữa hai đầu lông mày anh ta có chút không cam lòng xoắn xuýt: “Khó chịu lắm à?”
Anh lãnh đạm hỏi một câu khó hiểu.
Là anh em mới có thể nói thật lòng, Bùi Hưng Nam ngẩng đầu, cười khổ: “Rất khó chịu.”
“Nếu có một ngày Kiều Bích Ngọc làm ra chuyện khiến anh không thể nào tha thứ, anh có chọn ly hôn với cô ấy không?”
Bàn tay cầm ly rượu của Quách Cao Minh cứng lại, gương mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Anh từ chối suy nghĩ vấn đề này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT