Trên đường phố buôn bán phồn hoa, dòng xe cộ chen chúc, mà ở trong quán bar quy mô lớn ở quảng trường trung tâm lóe lên tia sáng màu tía, càng chói mắt, càng náo nhiệt hơn.
“Cao Minh, tâm tình của anh không tốt à?“ So với tiếng động ầm ï náo nhiệt ở sàn nhảy quán bar, bên sườn đông quầy bar lại có vẻ im ắng lạnh lếo, không có người dám lại gần.
“Cao Minh, anh đừng uống nhiều như vậy, gần đây anh thường xuyên đau nửa đầu có thể là vì vết thương cũ lúc trước, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Lục Khánh Nam do dự rất lâu, mới lấy hết can đảm khuyên nhủ một câu.
Người đàn ông ở bên trái nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt anh bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lục Khánh Nam một cái.
Sống lưng Lục Khánh Nam lạnh lẽo, lập tức câm miệng lại.
Đầu tại sân sau nhà Bùi Hưng Nam bốc cháy, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không một mình đối mặt với Quách Cao Minh u buồn như vậy.
Lục Khánh Nam biết, anh không thích người khác nhắc tới những chuyện liên quan tới vết thương cũ của anh nhất, cho nên anh ta vội vàng chuyển đề tài: “Đúng rồi, Cao Minh, bên anh có tin tức của Đường Tuấn Nghĩa không?”
“Không tìm thấy người.”
Quách Cao Minh nhớ tới người anh em kia của mình, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, tâm trạng bực bội, lại rót nửa chén Whisky.
“Đúng là kỳ lạ, rất không dễ dàng gì mới tỉnh lại, vậy mà chơi trò mất tích.“ Lục Khánh Nam nhướng mày, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng tên Đường Tuấn Nghĩa kia là quái thai, tuy mấy bọn họ quen anh ta từ nhỏ, nhưng thật sự không có ai hiểu anh ta, Lục Khánh Nam đều khắc sâu mỗi lần thi đua với tên kia, chỉ số thông minh đều bị anh ta ngược một đoạn.
Giống như Bùi Hưng Nam nói, anh ta không muốn người khác quấy rầy, cho dù là Quách Cao Minh cũng không có biện pháp.
Nhưng… Rốt cuộc là Đường Tuấn Nghĩa muốn làm gì? Khi Lục Khánh Nam lại quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, biểu cảm hơi giật mình, anh ta phát hiện Quách Cao Minh bỏ chén rượu xuống, ánh mắt phức tạp nhìn mấy cô nàng thỏ nóng bỏng ở phía đối diện.
Mấy người phụ nữ ở phía đối diện mặc tất lưới, váy ngắn có đai đeo màu đỏ tươi, gương mặt trang điểm đậm hàm chứa ý cười liếc mắt đưa tình nhìn bọn họ.
Trong đó có một cô gái đứng dựa vào quầy bar, chân phải hơi nâng lên, chân dài dần lộ sâu hơn, tới nơi này đều là tìm người chơi đùa.
Quách Cao Minh muốn tìm bạn giường sao? Trong đầu Lục Khánh Nam lập tức xuất hiện ý nghĩ này.
Nhưng một giây sau Lục Khánh Nam cảm thấy ý nghĩ này của anh ta hơi ngu ngốc, nếu bọn họ dám tới gần, năm vị vệ sĩ ở trong góc chắc chắn sẽ đuổi bọn họ đi trước tiên.
“Thực ra phụ nữ ấy à, chỉ cần tiêu tiền cho bọn họ thì bọn họ sẽ cảm động rầm rầm.”
Bỗng nhiên Lục Khánh Nam nói một câu.
Quả nhiên Quách Cao Minh lập tức nhìn về phía anh ta.
“Không biết là ai viết ra mấy quyển ngôn tình, những người phụ nữ này đều nhất trí cho rằng, người đàn ông nguyện ý tiêu tiền vì bọn họ, mới thật sự là tình yêu.”
Lục Khánh Nam tiếp tục nghiêm túc dạy bảo.
Tiêu tiền là chuyện đơn giản nhất đối với bọn họ, khó theo đuổi thì đập nhiều tiền vào trang sức nhà cửa, không có người phụ nữ nào không ngủ được.
Tiêu tiền cho cô… Ngón tay thon dài của Quách Cao Minh nắm lấy ly thủy tỉnh, nhẹ nhàng lắc lư hương rượu đậm đà, trong đôi mắt xuất hiện vẻ đăm chiêu.
Vẻ mặt Lục Khánh Nam ủ rũ, có chút ngụ ý châm chọc: “Nhưng có một loại phụ nữ ngoại lệ, đại khái là thừa dinh dưỡng, tuyến thần kinh quá thô.”
Nhưng chuyện này không thể trách Kiều Bích Ngọc hết, cô hơi rối loạn, Quách Cao Minh chưa từng theo đuổi cô, càng chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt.
Lên xe trước mua vé bổ sung sau, trực tiếp bắt về nhà họ Quách nuôi nhốt.
“Có thể tặng cô ấy chút trang sức, hoặc dành nhiều thời gian ở bên cô ấy… Phụ nữ là loại sinh vật trời sinh không có cảm giác an toàn, bọn họ luôn thích có người ở bên cạnh mình.
Tuy Quách Cao Minh chưa nói, nhưng Lục Khánh Nam dùng ngón chân cũng có thể đoán được, chắc chắn là vì chuyện trong tầng hầm ngầm lần trước, Kiều Bích Ngọc sợ anh.
Đúng là không thể hiểu nổi, rõ ràng là thích người ta, nhưng lại đi dọa cô, sau đó tự mình phát sầu.
“Nếu không thì đợi Kiều Bích Ngọc sinh con xong, hai người bổ sung tuần trăng mật.”
Lục Khánh Nam đưa ra một đề nghị.
Quách Cao Minh ngớ ra một lát, anh khẽ nhếch miệng muốn hỏi một câu, đột nhiên di động trên quầy bar vang lên.
“Có phải Đường Tuấn Nghĩa gọi tới hay không?“ Lục Khánh Nam nhìn dãy số xa lạ trên màn hình di động, kích động hỏi lại.
Có rất ít người biết số di động của Quách Cao Minh, còn là số lạ.
Bọn họ đều rất lo lắng cho tình hình của Đường Tuấn Nghĩa, dù sao năm ấy anh ta bị thương quá nặng, sống thực vật ở nước Mỹ nhiều năm như thế, cơ thể chắc chắn rất yếu.
Vẻ mặt Quách Cao Minh cũng nghiêm túc hơn, ngón tay lướt qua màn hình.
Anh còn chưa mở miệng, người ở đầu bên kia điện thoại giống như rất hưng phấn, lập tức cao giọng hỏi một câu.
“Xin chào, xin hỏi anh là Mark sao?”
Là một giọng nói xa lạ, còn có chút ý lấy lòng.
Giọng nói ở bên kia điện thoại hơi to, giống như sợ Quách Cao Minh không nghe rõ, mà Lục Khánh Nam ngồi ở bên cạnh anh cũng có thể nghe rõ tên tiếng Anh là “Mark”
này, đây là tên tiếng Anh của Quách Cao Minh.
“Đúng vậy.”
Quách Cao Minh lạnh nhạt đáp.
Đối phương nghe thấy giọng của anh xong, càng lúc càng kích động: “Mark, xin chào, tôi thuộc lớp 301 khóa X5 trường trung học phổ thông Phương Đông ở thành phố Hải Châu… Anh từng là trợ giảng cho chúng tôi.”
“Cuối tuần chúng tôi có một buổi họp lớp, không biết anh có đồng ý tham gia hay không?”
Đối phương im lặng một lát, giống như sợ bị từ chối lập tức nhấn mạnh: “Không chỉ lớp chúng tôi, còn có các bạn học khác cùng khoa, phần lớn đều là người thành đạt trong xã hội, bọn họ đều rất hi vọng có thể gặp…”
“Không đi.”
Quách Cao Minh không có kiên nhẫn, lạnh lùng nói hai chữ.
Người ở đầu bên kia di động nghe anh lạnh lùng nói như vậy, lập tức hơi xấu hổ: “Mark, tôi nghe nói anh là người ở thành phố Bắc An, họp lớp lần này của chúng tôi vừa lúc lựa chọn ở thành phố Bắc An.”
“Bốp!”
Đã không còn đoạn sau, bởi vì di động bị Quách Cao Minh cắt đứt, để lên trên quầy bar.
Lục Khánh Nam thấy anh tắt trò chuyện cũng không thấy kỳ lạ, bình thường có rất nhiều nhân vật lớn trong giới kinh doanh tìm anh, hơn nữa lại chỉ là đám người mới bước chân ra xã hội.
Nhưng nghĩ lại chuyện trước đây, Lục Khánh Nam vẫn không rõ lắm.
Năm ấy không biết Quách Cao Minh vì lý do gì mà chạy tới trường trung học phổ thông ở thành phố Hải Châu làm trợ giảng, để những học sinh kia biết anh là ai, chắc chắn sẽ hù chết bọn họ.
Bỗng nhiên biểu cảm của Lục Khánh Nam cứng đờ, hình như Kiều Bích Ngọc cũng là học sinh khóa đó.
Quách Cao Minh cầm lấy chén rượu, bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi, tâm trạng càng thêm bực bội.
Theo đuổi phụ nữ đúng là rất phiền phức… “Leng keng!”
Di động trong phòng ngủ không ngừng vang lên.
Kiểu Bích Ngọc đang tắm ở trong phòng tắm, nghe thấy tiếng chuông cô vội vàng chạy ra.
Động tác của cô hơi vội vàng, giống như sợ bỏ lỡ gì đó.
“Mỹ Duy?”
Đã 11 giờ tối rồi, Kiểu Bích Ngọc nhận điện thoại thì nghe thấy giọng Châu Mỹ Duy, cô còn tưởng là Quách Cao Minh.
“Haizz, ngại quá, muộn như vậy mà quấy rầy hai vợ chồng cậu.”
Châu Mỹ Duy rầu rĩ nói, rõ ràng là tâm trạng không vui.
“Anh ấy còn chưa về nhà.”
Kiều Bích Ngọc quan tâm hỏi một câu: “Làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Châu Mỹ Duy lập tức không khách sáo với cô, hét to một tiếng phát tiết: “Kiểu Bích Ngọc, mình nói cho cậu nghe, mình cảm thấy mình sắp nổ mạnh rồi.”
Kiều Bích Ngọc: ”
… “Mình sắp không chịu nổi rồi, nhân lúc chồng cậu còn chưa về nhà, cậu nghĩa khí một chút làm thùng rác tâm trạng, để mình phát tiết một lát đi.”
“Cậu có biết mẹ mình tuyệt tình tới mức nào không, hôm nay mình nghe bà ấy về nhà bàn bạc hôn sự của anh trai mình, mình nói tiền của mình đã đặt cọc mua nhà hết rồi, bây giờ còn nhiều nhất là một trăm linh năm triệu, bà ấy lập tức mắng mình nói mua nhà không thèm bàn bạc với bà ấy.”
“Cuối cùng, cậu biết thế nào không… Mẹ mình, còn có anh trai xấu xa, cha dượng đã bao vây mình lại, đúng lý hợp tình bảo mình giao chìa khóa nhà trọ ra, anh trai mình không cần phiền phức đi mua phòng tân hôn, trực tiếp dùng nhà mình làm phòng tân hôn là được.”
“Cậu thực sự đưa cho bọn họ sao?”
Kiều Bích Ngọc ngớ ra một lúc.
“Cậu không nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của chị dâu tương lai kia đâu, nói cái gì mà nhà mình không ở trung tâm thành phố, chỉ có 80 mét vuông quá nhỏ, cô ta không biết mình tìm quan hệ mới miễn cưỡng mua được, cô ta thực cho rằng mua nhà ở thành phố Bắc An đơn giản như vậy sao.”
Châu Mỹ Duy tức giận nói.
Nói một lát, Châu Mỹ Duy luôn lạc quan cũng không khỏi suy sụp tỉnh thần: “Kiểu Bích Ngọc, mình cảm thấy cuộc sống này mệt mỏi quá.”
“Khi học đại học, mình ra nước ngoài bằng học bổng toàn phần, nhưng trường đại học đó của mình lúc ấy, hơn nửa là con nhà giàu mua vào học, khi mình làm thêm kiếm học phí, 4 giờ sáng đã phải dậy học bài, thì người ta chơi đùa khắp nơi, nghĩ lại thua ngay từ vạch xuất phát, cho dù cố gắng tới cỡ nào cũng vô dụng.”
“Mình không dễ dàng gì mới có tổ nhỏ của mình, vậy mà bị người ta đoạt đi.”
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc cũng nặng nề hơn: “Mỹ Duy, kệ bọn họ đi, tên bất động sản là của cậu, cậu dựa vào cái gì phải nghe lời bọn họ.”
“Mình cũng không ngu như vậy, mình sẽ xử lý.“ Châu Mỹ Duy chỉ là tâm trạng không tốt muốn tìm người tâm sự mà thôi.
Nhưng có một số việc cô ấy nhìn thấu rồi: “Bây giờ mình chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt với mình, không cần anh ấy xuất thân giàu có, cùng nhau cố gắng, những việc vặt trong cuộc sống có người chia sẻ nói chuyện, như vậy đủ rồi.”
“Kiều Bích Ngọc, nếu chồng cậu đối xử tốt với cậu, cậu nên quý trọng, gặp được nhau cũng không dễ dàng.”
Kiều Bích Ngọc nắm di động, bỗng nhiên im lặng không nói.
Ngoại trừ lần trước Quách Cao Minh dẫn cô tới tầng hầm ngầm dọa cô ra, thực ra… “Anh ấy đối xử với mình rất tốt.“ Cô nhỏ giọng nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT