Mông Tô Phương Dung đáp xuống đất, thôi bỏ đi, anh ta cũng chả tỉnh táo gì cho cam.
Cô xoa xoa mái đầu đầy mồ hôi, Tiêu Bảo Lộc tựa vào cột điện, lúng bùng chẳng biết là đang nhắc đến cái gì.
Cô xoay xoay thắt lưng, rồi lại đi đến bên người anh ta:
“Đi thôi.”
Cô vỗ vỗ vai anh ta.
Tiêu Bảo Lộc cầm tay cô:
“Đừng đi, đừng đi mà.”
Anh ta không ngừng lặp đi lặp lại lời cầu xin.
Bàn tay dùng lực đôi phần, xấu xa kéo Tô Phương Dung lại.
Cả người Tô Phương Dung giật bắn, không dám nhúc nhích.
Tiêu Bảo Lộc cứ như tủi thân lắm mà tiến đến trước mặt cô, sụt sùi:
“Sao lại không cần anh, không lẽ anh không đáng yêu, không nghe lời hả?”
Anh ta bất mãn thốt lên, giống như một con chó con mèo muốn giúp chủ của mình vui vẻ, dụi dụi vào cổ Tô Phương Dung.
Cổ bị chà tới lui, nhồn nhột, Tô Phương Dung thấy hơi mất tự nhiên bóp bóp cổ mình:
“Đừng lộn xộn.”
“Vậy thì sao lại không cần anh?”
Tiêu Bảo Lộc bĩu môi.
Tô Phương Dung thờ dài:
“Em say quá rồi.”
Tiêu Bảo Lộc không cho là đúng:
“Anh còn uống được.”
“Bình thường ai mà uống say thì đều nói vậy hết.”
Tô Phương Dung nhéo lấy mi tâm mình, sau đấy đứng lên.
Đi ra ngoài đường lớn, không có chiếc taxi nào chịu chở họ, Tô Phương Dung nhụt chí ngồi bên lề đường, cũng may ông trời còn thương người, rốt cuộc cũng có xe.
Cô giúp Tiêu Bảo Lộc ngồi vào trong xe.
“Cô gái, đây là bạn trai cô à?”
Tài xế taxi nhiệt tình hỏi han.
Tô Phương Dung lắc đầu:
“Bạn thôi ạ.”
“Bạn thôi mà giúp đến vậy à? Cô gái, cô thích cậu ta sao?”
Tô Phương Dung xoa xoa hai bên thái dương mình:
“Không đâu ạ.”
“Ồ?”
Tài xế tỏ vẻ như mình đã hiểu.
Xe chạy cả quãng đường, Tiêu Bảo Lộc rung rung hàng mi, hơi hơi mở mắt:
“Nước…”
Anh ta liếm lấy đôi môi khô nứt của mình.
Tô Phương Dung nhìn người tài xế, tỏ vẻ xin lỗi vì bất tiện: “Chú ơi, phiền chú ghé vào cửa hàng tiện lợi đằng trước một lúc giúp cháu ạ.”
Tài xế gật đầu:
“Không phiền, không phiền.”
Tô Phương Dung xuống xe mua nước, nhanh nhanh chóng chóng ném vào người Tiêu Bảo Lộc:
“Nước đây.”
Cô dựng Tiêu Bảo Lộc ngồi ngay ngắn, giúp anh ta mở nắp chai.
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô mấy hồi, cúi đầu nhấp miệng, uống đến mấy ngụm nước.
Tô Phương Dung vuốt vuốt lưng anh ta vài ba lần:
“Thoải mái hơn chưa?”
“Ừ.”
Anh ta gục gặc đầu, sắc mặt hơi nhuốm chút khổ sở.
Tô Phương Dung thở dài, cảm thấy mình cứ như mấy ông bố bà mẹ, mệt mỏi quá trời.
Bởi vì trời đang là buổi tối, xe chạy băng băng một đường không chững lại.
Rất nhanh đã lái đến nhà họ Tần.
Tô Phương Dung đỡ Tiêu Bảo Lộc xuống xe, đi đến trước cổng nhà họ Tần, nhấn chuông cửa.
Chuyện ngoài ý muốn là, đã trễ thế này rồi mà Tiêu Mỹ Ngọc và Tần Bảo Đông hãy còn chưa ngủ.
Sắc mặt họ cực kỳ nghiêm túc, ngồi ở phòng khách, nhìn thấy trong mắt Tô Phương Dung có phần bất ngờ ngoài ý muốn.
Tiêu Bảo Lộc ngủ trên vai Tô Phương Dung, vào đúng lúc này, thẳng lưng lên, có hơi mơ màng:
“Sao tôi lại ở đây?”
“Em tỉnh rồi à?”
Tô Phương Dung lấy làm nghi hoặc.
“Ừ.”
Tiêu Bảo Lộc gật đầu, nhìn thấy trong mắt cô có chút vui mừng:
“Chị dâu, sao chị lại ở đây vậy?”
Tô Phương Dung phẩy phẩy tay:
“Thôi không có gì đâu.”
Cô liếc mắt, nhìn Tần Bảo Đông sắc mặt tái mét, tức thì giật bắn người:
“Chị còn việc bận, đi trước đây.”
“Ừ.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn bóng hình cô chạy bán sống bán chết, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Nụ cười này hiển nhiên chẳng thể nào không lọt vào tầm mắt Tần Bảo Đông.
Tần Bảo Đông đến là thất vọng nhìn Tiêu Bảo Lộc:
“Tiêu Bảo Lộc! Con có biết cô ta là một người phụ nữ thế nào không hả?”
“Con biết chứ.”
Tiêu Bảo Lộc vuốt vuốt cằm, chẳng hề sót lại chút dáng vẻ say rượu ban nãy.
“Vậy mà con còn lêu lổng ở ngoài với cô ta!”
Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Tần Bảo Đông giận đến mức muốn tẩn cho anh ta một trận.
Tiêu Bảo Lộc nhún vai, rặt một vẻ bất cần đời:
“Dù sao con đây cũng chả phải người tốt đẹp gì cho cam, ở chung với loại phụ nữ như này mới xứng, không phải là trời sinh một đôi luôn à?”
“Con…”
Tần Bảo Đông tức đến mức không thốt nên lời, đứng phắt dậy đi lên phòng ngủ.
Tiêu Mỹ Ngọc vỗ vỗ vai Tiêu Bảo Lộc:
“Con có biết mình đang nói cái gì không hả!”
“Con đang đánh mất tương lai của chính bản thân mình đấy!”
Tiêu Mỹ Ngọc tức đến dậm chân, khóe mắt bà ta ánh lên chút nước mắt.
Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy điệu bộ này của mẹ mình, bất đắc dĩ thở dài:
“Mẹ, con biết rồi.”
“Con mà biết thì đã tốt rồi!”
Tiêu Mỹ Ngọc lắc lấy lắc để, bà ta biết rõ con mình khi đã ngắm trúng thứ gì, thì buộc nó phải ở trong lòng bàn tay mình.
Ngày hôm sau.
Tô Phương Dung vẫn như thường lệ đi làm.
Khi tới bộ phận phát triển dự án, đồng nghiệp ai nấy đều mang vẻ mặt đắng ngắt như khổ qua.
“Sao thế này?”
Cô khó hiểu hỏi.
“Hôm nay Tổng Giám đốc Tần đang bị khó ở, chẳng hiểu kiểu gì mà đánh trượt quá trời bản báo cáo, tất cả mọi người đang chạy tiến độ như điên đây này.”
Chị Vương vẻ mặt đau khổ trả lời:
“Tâm trạng của Tổng Giám đốc hôm nay thật sự không tốt lắm đâu, tụi mình làm việc phải cẩn thận vào.”
Tô Phương Dung gật đầu, vừa định đi đến vị trí làm việc của mình.
Bỗng nhiên Giám đốc Ngôn đi đến trước bàn cô:
“Tô Phương Dung, phần tài liệu này, cô đem lên cho Tổng Giám đốc lần nữa đi.”
Ông ta đưa phần văn bản ném lên bàn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung quét sơ qua, là thứ mà lần ấy Tiêu Bảo Lộc giúp cô làm.
Cô khó hiểu nhìn Giám đốc Ngôn:
“Có vấn đề gì sao ạ?”
Giám đốc Ngôn lắc lắc đầu:
“Tổng Giám đốc Tần bảo vậy đấy.”
Tô Phương Dung cái hiểu cái không nhận lấy tài liệu:
“Tôi hiểu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT