Đêm khuya tĩnh lặng, căn phòng tối tăm không ánh sáng, tâm hồn khô héo.
Ngu Bái vẫn không tài nào chợp mắt được.
Chân trái đau âm ỉ càng làm tăng thêm phiền muộn trong lòng, anh ta nhìn trần nhà trống không, cũng không biết đã qua bao lâu.
Trần nhà cao cấp màu xám hòa với bóng tối, hoa văn của chất liệu đặc biệt trên trần giống như một dải ngân hà mờ tối trong bóng đêm lóe ánh sáng lấp lánh.
Ngu Bái cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá đè nặng, anh ta từ trên giường ngồi dậy, mò mẫm cây gậy trong bóng tối rồi chống gậy đứng lên.
Anh ta đi đến bên cửa sổ, một lúc sau mới chậm rãi vén góc rèm, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, vạn vật yên tĩnh, ngoài cổng sắt biệt thự của nhà họ Ngu trống rỗng, không có thứ gì, giống như trái tim anh ta đột nhiên rơi xuống.
Tảng đá kia không còn, lại có một nỗi buồn khác tràn vào tay chân anh ta, muốn bao phủ lấy anh ta.
Anh ta bước ra ngoài cửa, đang muốn xuống nhà rót nước lại phát hiện trong khe cửa phòng trẻ con không dùng đến từ lâu có ánh đèn sáng trưng.
Ngu Bái do dự một lúc, sau đó đi đến phòng trẻ em và đẩy cửa.
Ngu Trạch đang ngồi nghiêng trên chiếc giường cũ dành cho trẻ em của mình, cúi đầu nhìn thứ gì đó. Ngu Bái nhìn theo tầm mắt của anh, bức vẽ bằng bút sáp màu trẻ con trong tay anh khiến trái tim anh ta đau nhói.
Anh ta xoay người muốn rời đi, Ngu Trạch ở phía sau nói: "Không ngủ được à?"
"...Không liên quan đến anh." Bước chân của Ngu Bái chậm lại.
"Dù sao cũng không ngủ được, không bằng lại đây tâm sự." Ngu Trạch nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Bước chân dừng lại của Ngu Bái tiếp tục đi ra ngoài, cho đến khi Ngu Trạch ở phía sau nói bằng giọng không được phép nghi ngờ: "Lại đây."
Anh ta dừng bước lại, đứng đó một lúc lâu rồi mặt trầm xuống quay người đi về phía anh.
Nói đi, anh ta muốn biết, một đêm cuối cùng, anh còn muốn nói cái gì, còn có cái gì có thể hoàn toàn đánh gục anh ta, khiến anh ta vạn kiếp bất phục.
Anh ta đi đến trước mặt Ngu Trạch, Ngu Trạch lặng lẽ nhìn anh ta, nói: "Ngồi đi."
Ngu Bái ngồi xuống giường trẻ em đối diện anh.
Trong một khoảnh khắc, anh ta cảm thấy như mình đã trở lại hai mươi năm trước.
Ngu Bái đợi anh nói ra những đạo lý lớn mà anh ta đã hiểu từ lâu, không nghĩ tới Ngu Trạch đặt bức vẽ bằng bút sáp màu xuống, đứng dậy khỏi giường và ngồi xổm trước mặt anh ta.
Ngu Trạch đưa tay định xắn ống quần của anh ta nhưng bị Ngu Bái phản ứng kịch liệt ngăn lại.
"Anh làm gì thế?!"
Đó là nguồn gốc của tất cả sự tự ti và đau đớn của anh ta, anh ta có thể cho Trương Tử Nhàn thấy, nhưng anh ta không muốn cho Ngu Trạch thấy, giống như anh ta có thể cả người lầy lội đi trong đêm khuya lạnh lẽo, nhưng anh ta không muốn chật vật đi dưới ánh mắt trời ấm áp.
Ngu Trạch chặn bàn tay ngăn cản của anh ta, không chớp mắt nhìn chân trái của Ngu Bái.
Thật ra, anh chưa từng tận mắt nhìn vào cái chân này.
Ngay cả khi còn nhỏ tắm chung với nhau, anh cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào cái chân này, một mặt là do Ngu Bái cố ý che giấu, mặt khác là bản thân anh muốn trốn tránh.
Cái chân này giống như một vết thương tâm hồn cụ thể hóa, một lời nhắc nhở đáng sợ về vết thương không thể chữa lành giữa bọn họ.
"Xem đủ chưa? Hài lòng không?" Vẻ mặt Ngu Bái sắc bén, giống như dã thú bị động đến vết thương, trong mi mắt tràn đầy tức giận và phòng bị.
Khi anh ta định bỏ ống quần xuống, Ngu Trạch lại đưa tay ngăn anh ta lại.
"Ngu Trạch! Anh đủ rồi đó!" Ngu Bái nói.
Ngu Bái gầy gò không phải là đối thủ của Ngu Trạch rèn luyện quanh năm, anh có thể kiểm soát chặt chẽ hành động của Ngu Bái chỉ bằng một tay.
Ngu Bái tức giận đến đỏ cả mặt, giờ phút này anh ta hận thân thể yếu ớt của mình, cũng hận Ngu Trạch đã dồn anh ta vào đường cùng, xé nát manh áo cuối cùng của anh ta.
Anh ta gắng sức vùng vẫy, khối u máu trên chân trái vỡ ra vì sức ép, anh ta không cảm nhận được cơn đau trong người, ngược lại cảm nhận được khoái cảm tự ngược khi máu trong người chảy ra.
Cái chân này không còn rất tốt, anh ta biến mất cũng rất tốt.
Trên đời không ai thương anh ta, không bằng chết đi, so với bị người ta chán ghét, kháng cự, lừa gạt, chết đi còn hơn.
Khi Ngu Bái có suy nghĩ này, tất cả sức lực trong người dường như bị lấy đi, anh ta đột nhiên bình tĩnh lại, không còn vùng vẫy nữa.
Cả cuộc đời anh ta... sống thật sự thất bại và nực cười.
Anh ta dung túng Trương Tử Nhàn bôi nhọ danh tiếng của Ngu Trạch, khoanh tay đứng nhìn khi mọi người xúc phạm Ngu Trạch. Một mặt anh ta tự trách trong lo sợ bất an, một mặt thưởng thức niềm vui đen tối "mặt trời" rơi xuống, mong chờ ngày anh ôm cơ thể đầy sẹo trở về nhà.
Khi đó, anh ta sẽ nói với Ngu Trạch, cánh cửa trong nhà sẽ luôn rộng mở với anh, anh ta sẽ luôn tin tưởng anh, sẽ luôn sát cánh bên anh, anh ta sẽ khôi phục thanh danh, dẹp bỏ chướng ngại cho anh, để những người đã từng hãm hại anh phải trả giá đắt.
Không sao cả, làm một ngôi sao thì có gì tốt? Anh ta sẽ dạy anh cách quản lý công ty, cách giao tiếp trên bàn rượu, cách đánh giá một người thật lòng hay giả dối. Anh ta sẽ tận tay chăm sóc, cầm tay chỉ dạy, kéo anh cùng nhau tiến về phía trước giống như anh đã từng làm với anh ta.
Ngu Trạch không có năng khiếu kinh doanh, có lẽ anh đi chậm, nhưng không sao, anh ta cũng đi chậm, bọn họ có thể cùng nhau đi chậm.
Chỉ cần anh trở về.
Ngu Bái nhắm chặt mắt, cố gắng che giấu cảm xúc bất thường của mình, nhưng những giọt nước mắt cố che giấu vẫn nóng hổi khiến mí mắt anh ta không ngừng run rẩy.
Nơi này rất lạnh.
Một mình rất lạnh.
Anh ta đi rất chậm, nhưng bọn họ đi quá nhanh, anh ta chống gậy, làm thế nào cũng không thể đuổi kịp những người anh ta muốn đuổi theo, anh ta liều mạng đuổi theo, vẫn chỉ có thể nhìn bóng lưng bọn họ biến mất khỏi tầm mắt.

Điều anh ta muốn không bao giờ đến, chỉ có vết nứt ngày càng sâu và lời thề không bao giờ quay lại nhà của anh.
Nước mắt từ dưới mí mắt run rẩy rơi xuống, lòng tự trọng cuối cùng của Ngu Bái cũng hóa thành bột mịn.
Có thứ gì đó lành lạnh cọ xát vào cái chân trái đang chảy máu của anh ta, Ngu Bái mở mắt ra, thấy Ngu Trạch đang ngồi xổm trước mặt, chậm rãi dùng khăn ướt lau đi vết máu bẩn trên chân trái xấu xí của anh ta.
Trong đời chưa bao giờ anh ta cảm thấy xấu hổ như lúc này.
Anh ta thà bị Ngu Trạch đánh cho tơi tả, dù ở ngay trước mặt tất cả nhân viên của Ngu Thị, cũng không muốn anh ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, kiên nhẫn và nhẹ nhàng lau vết bẩn trên chân anh ta.
Nước mắt Ngu Bái không tự chủ được trào ra, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mờ tối, hàm răng cắn chặt bị dùng sức quá mức mà run lên phát đau.
Giết anh ta đi.
Ngu Bái cầu xin trong cơn đau đè nén khiến anh ta không thể thở được.
Đừng dùng áy náy và đau khổ tô điểm cuộc sống của anh ta nữa, giết anh ta đi, anh ta thậm chí không thể chịu nổi một xíu đau khổ nữa rồi.
"... Trước kia khi chúng ta còn ngủ ở đây, anh đã muốn làm điều này." Ngu Trạch nhẹ nhàng nói.
Anh lau vết máu trên chân trái của Ngu Bái, bắt chước cách làm của mẹ mình khi đó, nhẹ nhàng xoa bóp chân trái đáng sợ của anh ta. Cơ bắp của Ngu Bái lúc đầu còn cứng ngắc, tràn đầy phản kháng, nhưng dần dần, cơ bắp của anh ta buông bỏ sự phòng bị, ngoan ngoãn chấp nhận mát xa của anh.
Ngu Trạch im lặng ấn bắp chân trái của anh ta, dường như có thứ gì đó từ trái tim xông lên đáy mắt anh.
Nếu trên người Ngu Bái có vết thương, anh sẽ hỗ trợ sát trùng và băng bó ngay lập tức.
Nhưng anh biết trong lòng Ngu Bái có vết thương lại giả vờ như không thấy, mặc anh ta lâu ngày chậm rãi viêm nhiễm thối rữa.
Áy náy ẩn sâu trong lòng Ngu Trạch không phải vì lúc trong bụng mẹ đã vô tình ký sinh trên người em trai, mà là vì trong quá trình lớn lên, anh cố ý trốn tránh nỗi đau của em trai, giúp nó bôi một lớp phấn nền đẹp đẽ lên vết thương, như thể làm vậy có thể thật sự khiến mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo.
Khi đó, anh vẫn còn quá yếu ớt, không có năng lực gánh vác nỗi đau của Ngu Bái, chỉ có thể hết lần này đến lần khác dời mắt trước đau khổ của anh ta.
"...Xin lỗi." Ngu Trạch nói.
Ngu Bái cười yếu ớt, tự giễu nói: "... Anh không có lỗi gì với tôi."
"Không... Anh có." Ngu Trạch vươn tay, nhét một quả ngọc lan đỏ tươi vào trong tay Ngu Bái.
Đó là quả ngọc lan mà Đường Na đã sử dụng trong trận chiến với ác linh, nó đã từng ôm đầy vết thương, nhưng bây giờ tất cả các vết nứt đã lành.
"...Đây là quả mà mẹ để lại cho em." Ngu Trạch lấy ra một quả ngọc lan khác có được ở Nhật Bản: "Đây là của anh."
"Tôi không cần sự đồng tình của anh." Ngu Bái cười lạnh một tiếng, muốn nhét quả ngọc lan trong tay cho Ngu Trạch.
Anh ta cho rằng quả kia là quả ngọc lan bình thường mà Ngu Trạch tìm được từ bên ngoài để bù vào.
Ngu Bái đã ngừng khóc, chỉ có giọt nước lấp lánh trên má chứng tỏ nước mắt đã từng chảy dài trên khuôn mặt lạnh lùng ấy.
"Cô gái đến nhà hôm nay là con mèo mẹ từng nuôi." Ngu Trạch nói: "Quả của anh lấy ở chỗ cô ấy, cho nên... Quả này vốn là của em."
Ngu Trạch lại đặt quả ngọc lan vào lòng bàn tay của Ngu Bái, lần này, anh ta không trả lại.
Anh ta sững sờ nhìn quả ngọc lan đỏ thẫm trong tay, trong mắt lại hiện lên sóng nước lấp lánh.
"... Anh đã chiếm giữ nó hai mươi năm, thật sự xin lỗi." Ngu Trạch nói.
Trước khi bay về Bắc Kinh vào sáng nay, anh đã hỏi mèo yêu, vì sao cô ấy có quả ngọc lan của mẹ.
Mèo yêu nói: "Bởi vì, bởi vì... nó vốn là chủ, chủ nhân để lại cho anh! Chủ, chủ nhân nói... Khi nhìn thấy chàng, chàng trai có mùi giống như bà ấy, thì đưa quả ngọc lan của bà ấy, cho người đó. Chủ, chủ nhân còn nói, mỗi người một quả..."
Sau khi nhìn thấy hũ tro cốt, anh còn hỏi mèo yêu một câu, trên người của anh, có mùi của nam chủ nhân không?
Dưới ánh nắng xuân ấm áp, mèo yêu tươi cười rạng rỡ, nói ra lời nói chói tai.
Mà nghi vấn cuối cùng của anh đã được giải đáp ở cuối trang đầu tiên của cuốn sổ nhỏ màu xanh lam.
"Đừng can thiệp vào số phận của họ."
Trì Văn Chi trịnh trọng viết.
Ngu Trạch kể từng chuyện mà anh đã chắp nối những ngày qua, Ngu Bái đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là kinh hoàng và tức giận, cơ thể anh ta run lên vì sự thật tàn khốc.
"Tôi không tin..." Anh ta nắm chặt ga giường, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ngay cả trán cũng nổi đầy gân xanh: "Nhất định là anh gạt tôi... Rốt cuộc anh có mục đích gì..."
"Vào thời điểm tồi tệ nhất trong cuộc đời anh, ông ấy từng tát anh một cái, nói với anh, trong hai mươi sáu năm qua, ông ấy chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh, bây giờ anh thế nào đều là anh bước đi từng bước một."
"Câm miệng! Đừng nói nữa!" Ngu Bái tức giận, dùng cả hai tay đập vào thành giường, phát ra một tiếng rầm lớn.
Chỉ cần nghe âm thanh là có thể cảm nhận được đau đớn nơi nắm tay, nhưng dường như anh ta không cảm nhận được, nước mắt chảy dài hét vào mặt Ngu Trạch: "Đừng nói nữa!"
"...Em có thể hận anh." Ngu Trạch nói, "Nhưng đừng hận ông ấy. Những cái ông ấy có thể cho đều cho rồi. Còn lại... Muốn cho cũng không cho được."
Ngu Bái oán hận nhìn Ngu Trạch, nước mắt nhòe đi, Ngu Trạch có thể thấy vòng xoáy đau thương đeo bám cái nhà này hơn hai mươi năm đang sụp đổ từ ánh mắt ấy.
"Em luôn cho rằng mẹ nhường cơ hội sống cho anh. Tại sao em không ngẫm lại... Có lẽ bà ấy muốn chết cùng em thì sao? Một người ở lại... Mới là chuyện còn đau khổ hơn là chết..."
Ngu Trạch cụp mắt xuống, buông ống quần cuộn tròn của Ngu Bái xuống, trầm giọng nói: "Trong sổ ghi chép của Trì Văn Chi có một phương pháp kích phát yêu huyết, cần thay máu, anh sẽ đưa một nửa yêu huyết anh kế thừa cho em, chân trái của em sẽ được chữa khỏi."
Ngu Trạch vừa đứng dậy, một bàn tay đẫm lệ đã nắm chặt lấy ống tay áo của anh, bàn tay đó còn tái nhợt hơn của anh, gầy hơn của anh, còn dễ dàng bẻ gãy hơn của anh.
Ngu Bái cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào Ngu Trạch, anh ta cắn chặt răng, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra từ khoé mắt, bất tri bất giác, quả ngọc lan trong tay anh ta đã dính đầy nước mắt.
Chân trái có thể lành lặn, có thể làm người bình thường, đây là điều anh ta dù nằm mơ cũng muốn đạt được, nhưng trong lòng lại không có hạnh phúc, chỉ có hối hận cùng tự trách nặng tựa Thái Sơn.
Nỗi đau vô biên vô tận như thủy triều tràn về phía anh ta, muốn nhấn chìm anh ta, nuốt chửng anh ta.
Anh ta nắm lấy ống tay áo của Ngu Trạch, khóc không thành tiếng nói:
"Em..."
"Xin... lỗi..."
"...Xin lỗi..."
Anh ta xấu hổ về tất cả những gì anh ta đã làm, xấu hổ đến mức muốn biến mất khỏi thế giới này.
Anh ta sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để quay trở lại ngày mắc sai lầm.
Anh ta duỗi tay ra thì bị nắm lại, giọng khàn khàn của Ngu Trạch từ trên đỉnh đầu truyền đến: "...Chúng ta là anh em, trước là như thế, sau cũng là như thế."
Nước mắt giàn giụa trên mặt Ngu Bái, anh ta rút bàn tay bị Ngu Trạch nắm về, lấy hai tay che mặt, che giấu sự chật vật của bản thân.
Anh ta không cần yêu huyết của anh, những gì anh cho đã đủ rồi.
"...Em xin lỗi, hãy để em một mình có được không?" Ngu Bái nói.
Sau một lúc im lặng, Ngu Trạch đi ra ngoài và đóng cửa lại cho anh ta.
Ngu Bái dùng bàn tay đầy nước mắt cầm bức vẽ bằng bút sáp màu mà Ngu Trạch đặt trên giường lên, như thể nhìn thấy cảnh tượng bọn họ ngồi cùng bàn vui vẻ vẽ tranh hồi nhỏ.
Khi đó bọn họ vẫn còn nhỏ, ăn ngủ cùng nhau, đi vệ sinh cùng nhau, thậm chí còn cùng rửa tay dưới một vòi nước.
Anh ta đã từng nghĩ, bọn họ bầu bạn lẫn nhau, nhưng trên thực tế, anh ta là người duy nhất cần được bầu bạn.
Ngu Trạch là cây đại thụ có thể đứng vững trong mưa gió, còn dây leo sẽ rơi xuống đất và thối rữa nếu không có ai chống đỡ mới là anh ta.
Đã đến lúc anh ta phải trưởng thành.
Bây giờ anh ta không có lý do gì để không trưởng thành.
Đằng sau sự tàn nhẫn là một mặt dịu dàng của thế giới, trước đây anh ta chỉ nhìn thấy sự tàn ác, nhưng bây giờ anh ta cuối cùng cũng nhìn thấy sự ấm áp dịu dàng. Ngu Trạch nói đúng, là bản thân anh ta tự nhốt mình trong lồng.
Ngu Bái loạng choạng bước ra khỏi phòng, ngay cả gậy chống cũng quên.
Thời gian đã bị ngưng lại kể từ khoảnh khắc mẹ lao về phía Ngu Trạch bắt đầu dần trôi trở lại vào đêm hôm ấy.
Anh ta loạng choạng xuống cầu thang, bước ra khỏi cổng biệt thự, thậm chí còn quên thay giày, xỏ dép lê giẫm lên con đường trải đá.
Ánh sao mờ ảo khẽ le lói trên đỉnh đầu, gió đêm thổi qua bóng dáng gầy yếu, mỗi bước đi của anh ta đều vô cùng chật vật.
Trong bóng tối không có ánh mặt trời, ánh sáng lưỡi dao cũng được coi là nguồn sáng, nếu ngón tay chạm vào lưỡi dao chảy máu cũng coi như chạm vào ánh nắng ấm áp, đối với dã thú trong lồng, chỉ dựa vào chút nhiệt độ này cũng có thể sinh tồn trong đêm lạnh.
Anh ta bước ra khỏi nhà tù, lần đầu tiên cảm thấy bầu trời thật rộng lớn và tịch liêu.
Ngay cả bản thân Ngu Bái cũng không biết mình đang tìm cái gì, khi định thần lại thì đã lao ra khỏi cổng sắt của vườn hoa.
Ngoài cổng đương nhiên trống rỗng, không xe cũng không người, chỉ khi gió thổi qua, anh ta mới cảm nhận được gió đêm lành lạnh cùng nước mắt ướt át.
"...Anh đang tìm gì vậy?" Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Ngu Bái quay lại, ngơ ngác nhìn người phụ nữ tóc đen đang đi chân trần dựa vào tường, bên cạnh cô ta là một đôi giày cao gót tinh xảo và đắt tiền, gần đó còn có rất nhiều tàn thuốc vương vãi còn đang cháy dở, so với những ngôi sao trên trời, màu đỏ ấy mờ nhạt không ánh sáng, nhưng đã từng được anh ta cho là ánh sáng của cuộc đời.
Hầu kết của anh ta lên xuống, giọng nói khô khốc: "... Tại sao cô vẫn còn ở đây?"
Trương Tử Nhàn đứng dậy khỏi mặt đất, chiếc váy sang trọng của cô ta đã lấm tấm bụi bặm, cô ta không phủi đi, cứ thế bước đến bên anh ta, đưa tay lau nước mắt cho anh ta.
"...Ai bắt nạt anh?"
Đầu ngón tay cô ta vẫn còn mùi thuốc lá, giống như mùi trên người anh ta.
Ngu Bái khàn giọng nói: "Tại sao cô còn chưa đi?"
Trương Tử Nhàn dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt anh ta, nói: "Bởi vì anh bảo em đợi anh."
"Tôi không có." Ngu Bái nói.
Trương Tử Nhàn nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: "Với tính cách của anh, nếu anh thực sự muốn em đi, anh sẽ bảo tài xế đưa em đi thay vì bảo em tự đi xuống bắt taxi... Không ai biết rõ hơn anh, giày cao gót của em không thể đi xuống dốc, ở đây cũng khó bắt taxi. Anh bày ra nhiều chướng ngại vật như vậy, chẳng phải chỉ muốn em đợi anh sao?"
Cô ta vươn tay ôm cánh tay của Ngu Bái, cười nói: "Cho dù có bao nhiêu chướng ngại vật cũng không có tác dụng bằng một câu 'cùng anh', chỉ cần anh nói... mặc kệ ở đâu, em cũng sẽ đi cùng anh."
Ngu Bái ghét cô ta.
Ghét phong thái điềm tĩnh của cô ta, ghét Trương Tử Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấu trái tim yếu đuối của anh ta, không bao giờ biết "tàng phong".
Trương Tử Nhàn là người phụ nữ anh ta ghét nhất.
"...Đi thôi." Anh ta lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn, sau đó quay người bước xuống sườn núi.
"Anh không cầm gậy chống." Trương Tử Nhàn nói sau lưng.
"Có đi không?" Anh ta cau mày.
"Anh đi thì em đi." Trương Tử Nhàn xách giày chạy đến, tự nhiên nắm lấy cánh tay anh ta: "Em sẽ tặng cho anh một cây gậy mới. Lúc em tham dự một buổi biểu diễn ở Paris, em quen một nghệ nhân thủ công, ông ấy đồng ý làm riêng một cái gậy chống cho anh."
Ngu Bái im lặng không nói, sau khi nói chuyện một mình một lúc, Trương Tử Nhàn cũng im lặng.
Một lúc sau, Trương Tử Nhàn dừng lại trước.
Ngu Bái bị cô ta kéo cũng dừng lại theo.
"Đừng đi." Cô ta nói.
"...Cô nói cái gì?"
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ cầu xin: "...Ngu Bái, đừng đi."
Đây là một người phụ nữ làm bằng bê tông cốt thép, ngay cả khi anh ta bóp cổ cô ta, cô ta vẫn ngẩng cao đầu không sợ hãi. Cô ta độc ác, lạnh lùng, nham hiểm và xảo quyệt, không một từ ngữ chỉ phẩm chất đạo đức tốt đẹp của người phụ nữ nào có thể dùng được trên người cô ta.
Một câu "Đừng đi" là lời cầu xin lớn nhất mà cô ta có thể nói.
Ngoài khuôn mặt kia, cô ta không có chỗ nào giống phụ nữ.
Người phụ nữ anh ta ghét nhất chính là Trương Tử Nhàn.
Ngay từ đầu, cô ta đã là một con cờ mà anh ta dùng để giết thời gian.
Anh ta tuyệt đối không có khả năng yêu cô ta.
"Cô cần phải trở về."
Ngu Bái nắm lấy cánh tay cô ta, không cho phép giải thích đi xuống sườn núi.
Bọn họ một người đi dép lê, một người đi chân trần, rõ ràng là những người thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng vẫn sống chật vật. Bọn họ gặp nhau trong cống thoát nước, ôm nhau sưởi ấm trong thời gian ngắn ngủi, bất tri bất giác đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Khi Ngu Bái kéo Trương Tử Nhàn xuống sườn núi, chiếc Bentley màu đen mới từ từ đi đến.
Tài xế thức dậy khỏi giường, lao ra khỏi nhà trong bộ đồ ngủ, nơm nớp lo sợ chạy đến trước thời hạn cuối cùng một giây, tránh được nguy cơ bị sa thải phải tìm việc mới.
Ngu Bái mở cửa xe, định đẩy Trương Tử Nhàn vào ghế sau, nhưng Trương Tử Nhàn nắm chặt cửa xe, không chịu đi vào.
Cô ta không chớp mắt nhìn Ngu Bái, hỏi: "Vì sao?"
"...Không vì sao cả." Ngu Bái nói: "Căn nhà hồi sáng là phí chia tay, không nhìn ra sao?"
"...Phí chia tay?" Trương Tử Nhàn sửng sốt: "Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu..."
"Tôi nói bắt đầu lại từ đầu, không bao gồm cô." Ngu Bái nói.
Trương Tử Nhàn ngơ ngác nhìn anh ta, một lúc sau, cô ta như vớ được cọng rơm cứu mạng, túm lấy quần áo anh ta, sốt sắng nói: "Là bởi vì Ngu Trạch sao? Anh ta hận em, cho nên..."
"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Ngu Bái lạnh lùng nói: "Ngu Trạch không hận cô... Tôi hận cô, tôi có thể làm tổn thương anh ấy... Nhưng cô thì không."
Trong khi Trương Tử Nhàn đang sững sờ, Ngu Bái đã đẩy cô ta vào trong xe, Trương Tử Nhàn ngã xuống xe, chiếc váy lộng lẫy xõa tung trên ghế da, giống như ngọc lưu ly vỡ nát.
Khi Ngu Bái dùng sức đóng cửa xe lại, Trương Tử Nhàn bất ngờ duỗi chân ra, cửa xe đập vào mắt cá chân của cô ta, mặt cô ta tái nhợt vì đau nhưng lại không rên một tiếng.
Trái tim của Ngu Bái trong nháy mắt chùng xuống, khi nhìn thấy cô ta đẩy cửa tập tễnh bước xuống xe, anh ta đưa tay ra theo bản năng, nhưng một lúc sau, anh ta mới nhận ra sự xúc động ngu ngốc của mình, thu bàn tay đang nắm chặt lại.
Anh ta vô cảm nhìn Trương Tử Nhàn, Trương Tử Nhàn cũng không cảm xúc nhìn anh ta.
"...Anh không sợ em trả thù anh sao?"
"Không sợ." Ngu Bái cười lạnh một tiếng, nói: "Bởi vì người hối hận nhất định là cô? Cô biết vì sao tôi dám để cô ở bên cạnh không? Cô cảm thấy... Tôi từng tin tưởng cô sao?"
Trương Tử Nhàn nói: "Em không quan tâm anh có tin em hay không, anh từng yêu em không?"
Ngu Bái còn chưa kịp mở miệng, cô ta đã ngắt lời anh ta, nhìn anh ta không chớp mắt nói: "Chỉ cần anh nói yêu em, em sẽ tin anh, sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa."
Nói dối.
Ngu Bái thật sâu nhìn cô ta, nhất thời không nói.
Màn đêm tĩnh mịch tưởng như dài vô tận, tài xế ngồi ở ghế lái toát mồ hôi lạnh khi nghe hiện trường chia tay của sếp.
"Tôi sẽ không bao giờ yêu cô." Ngu Bái nói.
Đây cũng là lời nói dối.
Bọn họ xứng đôi như thế.
Sau một lúc lâu, Trương Tử Nhàn cười nhẹ, nói: "...Được."
Cô ta xoay người đi về phía bên kia đường, vết đau từ mắt cá chân phải vẫn không thể làm cô ta thay đổi sắc mặt, cô ta vững vàng bước về phía nơi càng lúc càng xa anh ta.
Cô ta không sợ núi đao, biển lửa, hồng thủy ngập trời, lên thiên đường hay địa ngục cũng không quan trọng, cô ta chỉ muốn đi đến nơi có anh ta.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chờ đợi câu trả lời của Ngu Bái, cô ta tuyệt vọng cầu nguyện, cô ta không tin thần Phật, cô ta không tin nhân quả, nhưng giây phút đó, cô ta đã thề bằng tính mạng của mình, nếu thần linh nghe thấy lời cầu xin của cô ta, cô ta sẽ nhận thừa lỗi lầm, sẵn sàng dùng phần đời còn lại để chuộc tội.
Các vị thần đã nghe thấy điều ước của cô ta.
"Tôi sẽ không bao giờ yêu cô."
Chỉ cần anh ta giữ lại, cô ta sẽ ở bên anh ta, chân trời góc biển, địa ngục thiên đường, nhân gian ma quỷ... Cô ta sẽ luôn ở bên anh ta.
Cô ta từng làm tổn thương Ngu Trạch vì anh từ chối tình yêu của cô ta, sáu năm theo đuổi hóa thành hận thù, cô ta tự nhận thủ đoạn cao minh, vì lòng ích kỷ mà hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của Ngu Trạch mà không để lại dấu vết.
Luật pháp quả thực buông tha cô ta.
Nhưng luật trời thì không.
Cô ta đã tìm được người mà cô ta yêu nhất trong đời, cô ta đã tìm được người có thể cùng cô ta gắn bó mật thiết với mảnh ghép vặn vẹo của cô ta, người này yêu cô ta nhưng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Vì cô ta đại diện cho không chỉ tội lỗi của chính cô ta, mà còn cả tội lỗi của anh nữa.
Đây là tình yêu vặn vẹo, đen tối của bọn họ.
Mỗi một câu "Tôi sẽ không bao giờ yêu cô"...
Đều là "Anh yêu em".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play