Cô thong thả gặm chân gà kho, con mèo đen đi loanh quanh bên cạnh chân cô, đột nhiên, cô chú ý tới một bức ảnh chụp gia đình ba người trên chiếc kệ cạnh cửa phòng bếp. Người đứng ở giữa rõ ràng là Bộ Khâu, anh ta đang mặc đồng phục cử nhân tốt nghiệp đại học, đôi nam nữ trung niên hai bên hẳn là bố mẹ anh ta, họ đang đứng tươi cười rạng rỡ trước cổng trường đại học.
"Đó là ảnh chụp khi tôi tốt nghiệp đại học." Chú ý tới ánh mắt của Đường Na, Bộ Khâu hoài niệm nói: "Chớp mắt, đã mấy năm trôi qua." "Bố mẹ cậu không ở Thượng Kinh sao?" Ngu Trạch hỏi. "Đúng vậy, nhưng tôi không muốn ở nhà, con trai lớn tướng rồi còn sống ở nhà bố mẹ mình, nói ra buồn cười biết bao." Bộ Khâu ngượng ngùng nói: "Đáng tiếc lâu như vậy tôi còn chưa đâu vào đâu." "Cậu có xuất phát điểm rất cao khi ra mắt trong giới phim ảnh. Tôi tin với khả năng của mình, cậu chắc chắc sẽ có thể nổi bật trong ngành này." Hiếm khi Ngu Trạch khen ai. "Mong là vậy." Bộ Khâu tỏ vẻ ngại ngùng: "Còn một thời gian nữa mới đến ngày khai máy Tội Nghiệt, tôi dự định tuần sau sẽ dùng số tiền làm việc dành dụm được mấy năm nay đưa bố mẹ đến Nhật ngắm hoa anh đào, hai người vẫn luôn mong muốn được đến đó, có thể muốn sắm cho gia đình mình một cái bồn cầu thông minh... Đến lúc đó chúng tôi khẳng định sẽ đi chùa miếu, tôi cũng sẽ xin bùa nhân duyên cho hai người!" Bộ Khâu vỗ ngực: "Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ là bạn bè, tuyệt đối đừng khách sáo với tôi, muốn mua mặt nạ gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ mang hai cái vali 28 inch đi, dù hai người muốn tôi mang nồi cơm điện, tôi cũng có thể mang về!" Đường Na không nhịn được phụt cười.
Làm sao một người có thu nhập như Ngu Trạch lại có thể nhờ người khác mang nồi cơm điện từ Nhật Bản về chứ, muốn mua cái gì thì vào Taobao mua, nếu có thời gian thì bay sang Nhật Bản dạo phố cũng không phải chuyện không thể. Càng đừng nhắc đến Đường Na. Bộ Khâu nhìn Đường Na không nhịn được cười và Ngu Trạch hơi mỉm cười, ngượng ngùng nói: "Tôi lại nói sai điều gì sao? Hai người đừng để trong lòng... Con người tôi không giỏi ăn nói cho lắm..." "Cám ơn tấm lòng của cậu." Ngu Trạch nói. "Ấy, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, hai người vui là tốt rồi." Bộ Khâu ngại ngùng nói. Sau khi cơm nước xong, Ngu Trạch và Bộ Khâu ở phòng khách nói chuyện, Đường Na đi đến phòng ăn đã không có ai. Sau khi xác định Bộ Khâu trong phòng khách không chú ý đến mình, cô duỗi ngón tay ra và vẽ một ma pháp trận trên không trung. Ma pháp trận màu u lam trên không trung ngưng tụ, rồi trong nháy mắt bay đi, những ngôi sao màu u lam ẩn vào từng gian phòng. Đây là một ma pháp nhỏ, không có tính công kích, nhưng nó có thể xua đuổi vận rủi. Trong một thời gian dài, những điều xui xẻo như quên tắt ga sẽ không xảy ra trong ngôi nhà này nữa. "Na Na." Giọng Ngu Trạch vang lên từ phòng khách, Đường Na lon ton chạy lại, nắm tay anh. "Cảm ơn cậu đã khoản đãi, chúc cậu sớm ngày hoàn thành ước nguyện của mình." Ngu Trạch dùng một tay khác bắt tay Bộ Khâu. Sau khi hai người rời khỏi nhà của Bộ Khâu, bầu trời đã đầy sao. Trong khoảng thời gian từ xuống lầu đến bãi đỗ xe, Đường Na chậm rãi vung tay Ngu Trạch, anh cũng phối hợp lắc lư theo nhịp điệu của cô. Không có gì đặc biệt, nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim mình ngập tràn những cảm xúc mềm mại như sợi bông. Một ngày bình thường cũng có thể cảm thấy hạnh phúc như thế đối với cô lúc trước là chuyện vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Mười năm từ sáu đến mười sáu tuổi giống như một lầu các trên không trung, cô chỉ học được một điều, đó chính là sống sót bằng cách nào. Sau khi gặp Ngu Trạch, cô cảm thấy thời gian ngưng đọng lại bắt đầu trôi qua. Chỉ sau khi gặp Ngu Trạch, cô mới hiểu được hàm nghĩa của yêu ai yêu cả đường đi. "Khi nào chúng ta ra nước ngoài chơi?" Cô nói.
"Em muốn đi đâu?" "Không biết." Cô dừng một chút, nói: "Đi đâu có biển đi." "Bây giờ bắt đầu lên kế hoạch, đến ngày nghỉ chúng ta sẽ cùng đi." Ngu Trạch nắm chặt tay của cô. "Ừ." Cô nói: "Bùa nhân duyên là thứ như phiếu xá tội sao?" "Không phải." "Nó không cần tiền sao?" "Cần." "Vậy nó và phiếu xá tội khác nhau ở chỗ nào?" Ngu Trạch nghèo từ. "... Chờ Bộ Khâu trở về em hỏi cậu ta." "Hứ." Đường Na khinh thường nói: "Anh ta ngốc như thế, chắc chắc không biết." Chờ Bộ Khâu trở về từ Nhật Bản, cô vẫn nên tự mình nghiên cứu xem cái gọi là bùa nhân duyên kia rốt cuộc là đồ chơi gạt người hay là thật sự. Đường Na không nghĩ tới, cô không nhận được bùa nhân duyên, cũng không có cách nào hỏi con sâu nhỏ ngốc nghếch không có đầu óc kia sự khác biệt cơ bản giữa bùa nhân duyên và phiếu xá tội. Một tuần sau, Weibo đẩy một tin tức "Nam số hai "Tội Nghiệt" Bộ Khâu ngoài ý muốn tai nạn xe cộ thành người thực vật, việc casting của "Tội Nghiệt" có thể sẽ tiếp tục." Sau khi nhìn thấy tin tức, Đường Na và Ngu Trạch đã tức tốc đến bệnh viện ngay lập tức. Bộ Khâu không nổi tiếng, chỉ có một paparazzi ngồi chờ ở cửa bệnh viện, anh ta đang buồn ngủ ở trong xe thương vụ mở cửa, nghe thấy có tiếng phanh xe mới bỗng nhiên mở mắt. Sau khi nhìn thấy thiếu nữ tóc vàng và Ngu Trạch bước xuống xe, paparazzi lập tức cầm máy ảnh lao ra khỏi chiếc xe thương vụ, liên tục chụp ảnh xung quanh họ: "Ngu Trạch! Anh có thể nói một chút cảm giác của anh bây giờ như thế nào không?!" "Anh có biết anh là người đầu tiên đến thăm Bộ Khâu sau khi anh ta bị tai nạn không? Anh có thể cho chúng tôi biết nhân phẩm của anh ta như thế nào không?" "Hai người quen nhau lúc nào, anh..." Ngu Trạch quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh khiến paparazzi không tự chủ được dừng lại. "Tôi chỉ tủy tiện hỏi chút thôi..." Paparazzi ngượng ngùng nói, ôm chặt máy ảnh của mình.
Ngu Trạch bỏ đi mà không quay đầu lại. Hai người vội vã chạy đến phòng bệnh của Bộ Khâu, căn phòng im ắng như không có người, sau khi bọn họ đi vào phòng bệnh mới phát hiện trong phòng không chỉ có người, còn có ba người. Bộ Khâu nằm trên giường bệnh giống như đang ngủ say, bình tĩnh an ổn, một nam một nữ lẳng lặng ngồi ở bên giường, vẻ mặt mệt mỏi già nua, hai mắt tràn đầy tơ máu. Khi nghe thấy có người vào cửa, bọn họ ngẩng đầu lên, ánh mắt chết lặng lắng đọng sau khi cực kỳ bi thương, thậm chí bọn họ còn không có phản ứng gì khi nhìn thấy Ngu Trạch. Bọn họ ngơ ngác nhìn Ngu Trạch và Đường Na, tựa như không biết hai người đến đây để làm gì. Ngu Trạch bước tới: "Chào cô, chúng cháu là bạn của Bộ Khâu, hôm nay nhìn thấy tin tức mới biết được cậu ấy xảy ra chuyện... Cậu ấy sao rồi ạ?" "Hai người tới đây vì Tiểu Bộ sao?" Người phụ nữ tỉnh táo lại, trong mắt chợt loé lên nước mắt: "Hai người là bạn của Tiểu Bộ?" "Dạ... Xin lỗi, chuyện quá đột ngột, chúng cháu không mang theo bất cứ thứ gì..." Người phụ nữ nắm lấy tay Ngu Trạch, kích động không thôi nói: "Không cần mang, không cần mang! Tiểu Bộ biết có người đến xem nó, nhất định rất vui vẻ!" Bà buông Ngu Trạch ra, quay người nhào lên người Bộ Khâu, nói: "Tiểu Bộ! Tiểu Bộ!Con xem ai tới này? Bạn của con tới thăm con này! Con không mở mắt ra nhìn xem sao? Tiểu Bộ, Tiểu Bộ..." Người phụ nữ không ngừng gọi tên Bộ Khâu, giọng nói dần dần nghẹn lại, Bộ Khâu trên giường bệnh trông vẫn yên lặng, không nhúc nhích. "Tiểu Bộ, tại sao con lại không để ý đến mẹ..." Bà nhoài lên người Bộ Khâu, khóc lóc nghẹn ngào. "Cảm ơn hai đứa đã đến thăm Bộ Khâu." Bố của Bộ Khâu nói chuyện, giọng yếu ớt cũng như khuôn mặt đầy mệt mỏi: "Nếu nó biết, nhất định sẽ rất vui vẻ..." Ông đứng dậy vỗ vai mẹ Bộ Khâu, kéo bà đang rơi lệ dậy khỏi người Bộ Khâu, khàn giọng nói: "Đừng để khách cười cho, bạn của Tiểu Bộ đến thăm nó, bà không gọt hoa quả sao?" "Ông nói đúng, bạn của Tiểu Bộ đang ở đây, tôi phải tiếp đãi bọn họ." Mẹ Bộ lấy mu bàn tay lau nước mắt, rồi vội vã bước đến chiếc bàn trà bằng kính trong góc phòng, nơi đó có một giỏ trái cây chất đầy cam và táo. Có lẽ là vừa mua, có lẽ là người đến thăm bệnh tặng, cũng có thể là cha Bộ mẹ Bộ mua để tiếp khách, nhưng đến giờ vẫn chưa thể đưa ra ngoài. "Không cần phiền đâu cô..." Ngu Trạch nói. "Không phiền, không phiền! Cô gọt táo cho cháu, đây là bọn cô mua ở siêu thị nhập khẩu, tên là táo đỏ Washington gì gì đó. Nếu cháu không ăn thì lãng phí. Cô đi rửa đã, hai đứa ngồi đi!" Mẹ Bộ cầm hai quả táo vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Đường Na bước đến giường bệnh, Bộ Khâu nằm bất động, không có dấu hiệu tỉnh dậy. Một ống cung cấp oxy được nối từ mũi của anh ta với máy móc cạnh giường, trên thiết bị đo lường bên cạnh giường biểu hiện biểu đồ sóng não không có chút dao động. Cha Bộ nhìn Bộ Khâu trên giường, nói: "Bác sĩ nói khả năng nhận thức của nó đã mất hoàn toàn, dù có chuyện gì xảy ra xung quanh nó cũng không thể cảm nhận được, khả năng tư duy, sóng điện não... Bác không hiểu những cái này, chỉ biết con trai bác sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa." Mắt cha Bộ đỏ hoe, giọng nói cũng thay đổi, ông mím môi nghiêng đầu lau nước mắt. "Nói linh tinh cái gì đấy! Tiểu Bộ sẽ tỉnh lại, một đứa trẻ ngoan như vậy, làm sao có thể không tỉnh lại chứ?!" Mẹ Bộ cầm táo đã rửa sạch bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, trừng mắt nhìn cha Bộ: "Ông đừng có nói lung tung trước mặt bạn bè của Tiểu Bộ!" Cha Bộ hít vào một hơi, không nói gì. "Tiểu Bộ tốt bụng như vậy, chưa bao giờ làm chuyện xấu, nó nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ..." Mẹ Bộ nước mắt lưng tròng, nhìn Bộ Khâu hôn mê bất tỉnh trên giường. "Bác sĩ nói không loại trừ một ngày nào đó nó sẽ tỉnh lại, nhưng... Có bao nhiêu người thực vật trên thế giới này cuối cùng sẽ tỉnh lại?" Khuôn mặt cha Bộ đầy mệt mỏi, nước mắt to như hạt đậu chảy xuống từ khoé mắt, ông lau mạnh nước mắt, bất lực nhìn Bộ Khâu vẫn ngủ say. Ngu Trạch đi tới, nắm chặt tay Bộ Khâu. "Bộ Khâu." Anh nói. Bộ Khâu không nhúc nhích, giờ anh ta chỉ là một cái xác còn thở. Ngu Trạch nói: "Không phải cậu nói muốn mua nồi cơm điện cho tôi sao? Chuyến đi Nhật Bản của cậu, bộ phim sắp quay của cậu, cậu không cần tất cả những thứ này sao? Đừng ngủ nữa, mau dậy đi." Mẹ Bộ cũng đứng cạnh giường, vội vàng nói với Bộ Khâu: "Đúng vậy, mau dậy đi Tiểu Bộ, bạn con cũng đang thúc giục con, con không nghe lời của mẹ, ngay cả lời của bạn con cũng không nghe sao? Không phải con muốn kết nhiều bạn sao? Con ấy..." Nói xong lời cuối cùng, mẹ Bộ khóc không thành tiếng. Lần này không ai ngăn bà khóc nữa, bởi vì cha Bộ cũng vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt không ngừng chảy ra từ kẽ tay. Ngu Trạch kéo tay Bộ Khâu, nhưng mà anh ta không hề có phản ứng nào.
"Bộ Khâu..." Ngu Trạch khàn giọng nói tên bạn mình, nhưng anh ta không phản ứng chút nào. Anh ta sẽ không bao giờ sờ gáy, nhìn người ta với vẻ mờ mịt nữa. Anh ta không có ý thức, cũng không có khả năng tư duy, anh ta đã trở thành một người thực vật chỉ có bản năng sinh tồn... Còn sống, chỉ thế thôi. Tiếng khóc thê lương và kìm nén của mẹ Bộ tiếp tục không ngừng vang lên trong phòng bệnh. Trong lòng Đường Na giống như thấm đẫm nước mắt của mẹ Bộ, cũng trĩu nặng theo.
"Anh ấy bị tai nạn khi nào vậy?" Đường Na mở miệng hỏi. "Bốn ngày trước, nó đưa con mèo của mình đi tiêm phòng, không ngờ trên đường lại xảy ra tai nạn xe cộ, người đụng phải là một cậu chủ giàu có say xỉn, cậu ta sẵn lòng bồi thường cho chúng ta một số tiền lớn... Nhưng chú cần bồi thường làm cái gì?" Cha Bộ nghẹn ngào: "Chú chỉ muốn con trai khỏe mạnh trở về..." Đường Na hỏi: "Mèo đâu ạ?" "Chạy rồi." Cha Bộ nói: "Hiện trường vụ tai nạn ô tô chỉ còn sót lại chiếc lồng. Chúng ta thực sự không có tâm trạng đi tìm con mèo, hy vọng nó không gặp phải người xấu......" Đường Na hỏi: "Hai người biết hôm xảy ra chuyện Bộ Khâu đã làm chuyện gì, gặp người nào không?" Cha Bộ nói: "Chú chỉ biết buổi sáng hôm đó nó đi tham gia hội thảo nghiên cứu kịch bản, buổi trưa lúc Tiểu Bộ gọi điện thoại cho chú còn rất hào hứng nói Lê Hoằng và Trương Tử Nhàn đều là ngôi sao lớn không kiêu căng, Tiểu Bộ biết mẹ nó thích Trương Tử Nhàn, còn cố ý xin chữ ký, nói lần sau gặp mặt sẽ đưa cho bọn chú..." Cha Bộ rưng rưng nói: "Nó còn nói, các diễn viên khác và đạo diễn đều rất thân thiện... Ai cũng không ngờ, buổi sáng Tiểu Bộ còn vui vẻ như vậy, buổi chiều mang mèo đến bệnh viện thú y lại xảy ra chuyện..." Khi cha Bộ nói hai chữ Lê Hoằng, Đường Na đứng bên cạnh Ngu Trạch lập tức cảm thấy cơ bắp của Ngu Trạch căng thẳng. Sự tức giận bị kìm nén tỏa ra từ cơ thể vận sức chờ phát động của anh. Đường Na đưa tay nắm tay của anh, một giây sau cô liền bị Ngu Trạch nắm chặt lại.
Bất lực, tức giận, buồn bã, và đủ loại cảm xúc phức tạp dâng trào kìm nén trong mắt của anh.
Đường Na truy vấn: "Chú còn nhớ chính xác thời gian xảy ra chuyện không?" Mặc dù cha Bộ không biết cô hỏi cái này làm cái gì, nhưng ông đã sớm ghi nhớ thời gian con trai xảy ra chuyện trong lòng, ông không chút do dự nói: "Ba giờ chiều." Cửa phòng bệnh đang đóng bị người gõ vang, một y tá mở cửa, nói với cha Bộ mẹ Bộ: "Xin chào, bác sĩ muốn nói với mọi người về bệnh tình của anh Bộ, xin hỏi mọi người có thời gian không?" "Có, có." Cha Bộ vội vàng đứng lên. Đường Na chủ động nói: "Cô chú yên tâm đi đi, chúng cháu lại ở đây trông cho." Cha Bộ mẹ Bộ cảm kích nói tiếng cảm ơn, vội vàng đi theo y tá. Sau khi hai người rời đi, Đường Na giận tái mặt, nói: "Nhanh lên, cởi quần áo của anh ta ra." Ngu Trạch lập tức hiểu ẩn ý của Đường Na, không nói một lời, nhấc chiếc chăn bông trên người Bộ Khâu lên. Anh cởi cúc áo của Bộ Khâu, một, hai, ba, bốn... Tay Ngu Trạch dừng lại. Đường Na không chớp mắt nhìn trung tâm trái tim của Bộ Khâu xuất ấn ký màu đen lan tỏa ra bốn phía, hô hấp của cô dường như ngừng lại. Ấn ký to như dây leo màu đen dường như có sinh mệnh, đang từ từ ngọ nguậy, Ngu Trạch thử đưa tay chạm vào nó, dây leo giống như thủy triều tránh đi, sau đó lại tụ lại, tiếp tục vặn vẹo trên ngực Bộ Khâu.
"... Đây là, cái gì?" Anh khàn giọng nói. "Ấn ký ác linh cấp Hoàng đế." Đường Na nói: "Sau khi ấn ký được sinh ra, chậm nhất trong sáu tiếng sẽ dẫn tới tử vong." Biến thành người thực vật đã là hậu quả nhẹ nhất có thể xảy ra. "... Tại sao ác linh lại tấn công cậu ấy?" Ngu Trạch nhìn Bộ Khâu trên giường. Đường Na im lặng không nói. Theo như cô biết, trên thế giới này chỉ có một ác linh cấp Hoàng đế.
Cô cũng không hiểu, việc Nibel tấn công Bộ Khâu có ý nghĩa gì? "... Em có thể cứu cậu ấy không?" Ngu Trạch nói. Đường Na không muốn phá vỡ sự mong đợi trong mắt anh, thế nhưng cô không muốn nói dối vào lúc này.
Cô thấp giọng nói: "Linh hồn của anh ta không còn ở đây nữa." Anh ta chết rồi. Chỉ còn lại thể xác.
Ngu Trạch nhìn Bộ Khâu ngủ say bất tỉnh, không nói chuyện. Một lúc lâu sau, cha Bộ và một số y tá đẩy mẹ Bộ trên chiếc giường di động quay lại, Ngu Trạch lập tức bước tới giúp đỡ. "Cô bị sao vậy ạ?" Đường Na hỏi. "Khóc ngất đi thôi... Bà ấy đã mấy ngày không chợp mắt rồi." Cha Bộ khàn giọng nói. Ngu Trạch dễ dàng ôm mẹ Bộ, đặt bà lên một giường bệnh khác trong phòng. Bây giờ người chăm sóc chỉ còn cha Bộ, nhìn thấy mắt ông đầy tia máu, ngã xuống bất cứ lúc nào cũng không lạ.
Ngu Trạch nhìn Đường Na một cái, Đường Na gật đầu với anh. Ngu Trạch nói: "Chú về nhà tắm rửa ngủ một giấc đi, nơi này có chúng cháu chăm sóc rồi." Cha Bộ vừa mới lắc đầu, Đường Na nói: "Chú đừng lo, chúng cháu sẽ ở đây chăm sóc Bộ Khâu và cô. Bây giờ là tình huống đặc biệt, chú phải tự lo cho bản thân mình, không thể gục ngã được." Lí do của Đường Na đã thuyết phục được cha Bộ, ông mím môi, dưng dưng nước mắt nóng hổi gật đầu liên tục. Cha Bộ nói: "Bác sĩ nói Tiểu Bộ vẫn có thể có phản ứng với các kích thích thính giác. Khi hai cháu ở đây, hãy nói chuyện với nó nhiều hơn." Ngu Trạch đồng ý không chút do dự. Sau khi cha Bộ rời đi, Ngu Trạch ngồi xuống nơi cha Bộ thường ngồi, nhìn Bộ Khâu mà không nói một lời. Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói: "... Là Lê Hoằng sao?" Đường Na nói: "Anh ta là nghi phạm lớn nhất, nhưng chúng ta không có bằng chứng chứng minh điều này." Càng là lúc hỗn loạn, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây là đạo sinh tồn của Đường Na "Điều đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là xác nhận ngày xảy ra chuyện, từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều Bộ Khâu đã gặp ai." Đường Na nói. "Tôi gọi điện thoại cho đạo diễn." Ngu Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra. Rất nhanh, đạo diễn gửi tới danh sách nhân viên tham gia hội thảo nghiên cứu kịch bản.
Trong số mười người tham gia hội thảo, chỉ có Lê Hoằng, Trương Tử Nhàn và Đường Na là có điểm giao nhau. Khi Ngu Trạch nói chuyện điện thoại, Đường Na ngồi ngồi ghế bên cạnh nói: "Hỏi ông ấy, lúc họp, có người nào tiếp xúc chân tay với Bộ Khâu không?" Ấn ký ác linh sẽ không tự riêng bị nhiễm, chỉ có xảy ra tiếp xúc chân tay, trên người mới có thể xuất hiện ấn ký ác linh. Sau khi Ngu Trạch hỏi câu hỏi của Đường Na, anh bấm loa ngoài. "Tiếp xúc tay chân à... Bộ Khâu là người mới không có tiếng tăm trong giới phim ảnh, các diễn viên khác chỉ gật đầu với cậu ấy, chỉ có Lê Hoằng bắt tay với cậu ấy. Lê Hoằng luôn như vậy, không hề kênh kiệu với người mới, cậu hỏi điều này là thế nào?" "Muốn xác nhận một vài chuyện... Cảm ơn." Ngay khi Ngu Trạch định cúp máy, đạo diễn gọi anh lại: "Tôi đang định liên lạc với cậu, sau tháng năm cậu có lịch trình không? Bộ Khâu xảy ra tai nạn, chúng tôi cần người thay cậu ấy diễn nam số hai Trình Huân. Tổ đạo diễn chúng tôi đã thảo luận về điều này, cảm thấy cậu là người phù hợp với nhân vật này nhất." "Xin lỗi, chuyện này nói sau nhé." Ngu Trạch cúp máy. Anh thấp giọng nói: "...Là Lê Hoằng." Đường Na không khẳng định hay phủ định kết luận của anh, qua nửa ngày, cô mở miệng nói: "... Quá lộ liễu." Quá dễ dàng, quá đơn giản. Mọi manh mối giống như một đường thẳng chỉ thẳng về cùng một người. "... Anh biết Nibel bao nhiêu tuổi không?" Cô đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan. Ngu Trạch sửng sốt nói: "Không biết." "Ông ta đã bảy mươi sáu tuổi." Đường Na nói: "Từ mười hai tuổi ông ta bắt đầu phục vụ trung thành cho giáo hội Quang Minh, từ một chấp sự dự bị nho nhỏ, từng bước một đi tới vị trí Hồng y đại giáo chủ, chỉ đứng sau giáo tông Quang Minh, đối thủ cạnh tranh của ông ta cuối cùng không phải ly kỳ mất tích, tử vong ngoài ý muốn thì là thân bại danh liệt, ngay cả như vậy, dân thường và các quý tộc nhắc đến ông ta vẫn khen không dứt miệng, tên của ông ta luôn gắn liền với cơ trí, từ bi." Đường Na nói: "Một ngươi tâm cơ thâm trầm như thế sẽ để tất cả manh mối đều chỉ về phía mình sao?" Ngu Trạch im lặng. Còn một khả năng nữa mà Đường Na không nói, đó là Nibel đã đoán được cách suy nghĩ của cô nên cố tình hướng mọi nghi ngờ vào mình. Cái này giống như con mèo của Schrödinger, trước khi mở hộp ra, ai cũng không biết con mèo trong hộp còn sống hay đã chết. Bọn họ muốn phán đoán thân phận của Nibel, còn thiếu một bằng chứng quyết định. "... Để em suy nghĩ lại một chút." Đường Na nói. Buổi tối, Ngu Trạch thuê một chiếc giường gấp cho cô nghỉ ngơi, Đường Na không chịu được sự thúc giục liên tục của anh, cuối cùng vẫn nằm lên giường. Mặc dù cô không thể xác nhận Nibel có phải là Lê Hoằng hay không, nhưng ấn ký ác linh trên cơ thể Bộ Khâu rất có thể là của Nibel. Lý do ông ta làm điều này là gì? Bộ Khâu xảy ra chuyện, lợi ích liên quan rõ ràng nhất chính là mất đi cơ hội diễn nam số hai "Tội Nghiệt", người được lợi lớn nhất là Ngu Trạch, nhưng Ngu Trạch không thể nào là Nibel, đổi góc độ để suy nghĩ, nếu như Ngu Trạch được lợi chính là mục đích Nibel giết chết Bộ Khâu, như vậy Ngu Trạch được lợi, Nibel sẽ có lợi ích gì? Trong tích tắc, một ánh sáng như tia chớp đánh tan suy nghĩ như rơi vào sương mù của cô.
Cô nhớ đến con quạ mắt máu xuất hiện ngoài cửa sổ vào lễ Tình Nhân Trắng.
Không phải ngẫu nhiên mà con quạ xuất hiện ngoài cửa sổ ngày hôm đó. Thứ mà Nibel đang theo dõi không phải là cô, mà là khế ước đã được hoàn thành hay chưa. Nibel làm tất cả những điều này cũng là vì khiến cô sống lại. Chỉ khi đó, mọi thứ mới có thể nói xuôi được. Nibel trời xui đất khiến đến thế giới này, bị thương nặng không được chữa trị rồi biến thành ác linh, mặc dù lấy được sách ma pháp của cô, nhưng ông ta đã là ác linh không thể nào đánh thức cô được, càng hỏng bét chính là, trên thế giới này không có ma lực, không có bất kì ai có thể thông qua phương pháp tự nhiên đánh thức được cô.
Chỉ có người có thể chất cấm ma là một ngoại lệ, bọn họ có thể thông qua cách "phi tự nhiên" lôi cô ra khỏi sách một cách thô bạo.
Thế là Nibel tìm tới Ngu Trạch miễn dịch với mọi ma pháp, dẫn dụ anh đánh thức cô đang ngủ say từ trong sách.
Hồi sinh cô là mục đích giai đoạn của Nibel, con quạ mắt máu là bằng chứng, mục tiêu cuối cùng của ông ta là quay trở lại dị giới, ma pháp trận trên giấy da là bằng chứng. Trong tất cả những người cô đã tiếp xúc, chỉ có Lê Hoằng là bày tỏ khao khát đến một thế giới khác. Một lần nữa, mũi tên nghi ngờ lại chĩa vào Lê Hoằng. Đây có phải là sự thật trong hộp? Có phải cô còn bỏ sót điều gì hay không? Trong khi Đường Na đang vắt óc suy nghĩ thì mẹ Bộ tỉnh dậy, bà ngồi dậy từ trên giường, khàn khàn nói: "... Cô bị sao vậy?" Đường Na nghe Ngu Trạch nói: "Cô bị ngất xỉu. Bác sĩ nói là do mệt mỏi quá độ. Cháu bảo chú về nhà nghỉ ngơi rồi. Cháu trông ở đây, cô cứ ngủ tiếp đi." "Cảm ơn..." Mẹ Bộ khàn giọng nói, bà dừng một chút, nói: "Đầu cô choáng váng quá, ra ngoài hóng gió một lát rồi về." Ngu Trạch bảo bà cứ yên tâm đi đi. Đường Na mở mắt ra nhìn về phía bên giường, Ngu Trạch ngồi trước giường Bộ Khâu, lặng lẽ nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau thương. Bọn hỏi chưa tính là những người bạn tốt thật sự, thậm chí quen biết đúng nghĩa chỉ mới được một tháng, nhưng nếu phát triển tiếp dựa theo quỹ tích vốn có, bọn họ vốn có thể trở thành bạn rất thân. Bộ Khâu không có bạn, Ngu Trạch cũng không có. Nội tâm của bọn họ đều sạch sẽ giống nhau, chỉ có điều một người hướng ngoại và một người hướng nội. Về cơ bản, cả hai đều là những người dịu dàng.
Nếu không tại cô, Bộ Khâu sẽ không phải chết, chuyện này sẽ không xảy ra. Cái chết và tai họa luôn ở xung quanh cô.
Trước khi nguy cơ sinh tử ập đến, đồng sinh cộng tử trên miệng vốn chẳng thể nào kiểm nghiệm, Ngu Trạch lúc trước đã chứng minh anh sẽ không bỏ lại cô mà trốn thoát một mình. Lần này, anh cũng sẽ như thế sao? Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Ngu Trạch nhìn về phía cô. Sau khi phát hiện cô còn chưa ngủ, Ngu Trạch đi đến ngồi bên giường, nắm tay cô. "Không ngủ được hả?" Đường Na gật đầu. Ngu Trạch nói nhỏ: "Cố chịu thêm chút, chờ bố Bộ Khâu quay lại chúng ta sẽ đi." Sau khi bọn họ nắm tay nhau và nói chuyện một lúc, Đường Na cảm thấy có điều gì đó không đúng, nói: "... Tại sao cô ấy còn chưa trở lại?" Ngu Trạch liếc nhìn đồng hồ, đã bốn mươi phút kể từ khi mẹ Bộ đi ra ngoài, theo lý, bà ấy không nên bỏ con trai ở trạng thái người thực vật đi ra ngoài lâu như vậy. Bộ Khâu vừa mới xảy ra chuyện, chính là lúc cảm xúc của người thân không ổn định nhất, một mình mẹ Bộ ra ngoài lâu như vậy cũng không trở lại... "... Anh ra ngoài tìm kiếm." Ngu Trạch đứng dậy. Đường Na cũng từ trên giường đứng dậy: "Em cũng đi." Sau khi người ra khỏi phòng bệnh, Ngu Trạch nói: "Em chờ một chút." Đường Na nhìn anh gọi một y tá trực ca đêm cách đó không xa, nhờ cô ấy hỗ trợ chăm sóc Bộ Khâu trong thời gian họ vắng mặt. Khuôn mặt của Ngu Trạch dễ dàng khiến cô y tá đỏ mặt đồng ý. Sau khi dặn dò cẩn thận cho y tá, lúc này Ngu Trạch mới đi tới. Đường Na nói: "Chúng ta chia nhau ra tìm, anh xuống vườn hoa dưới lầu, em lên sân thượng bên trên." Sau khi hai người hẹn sẽ gọi điện liên lạc bất cứ lúc nào thì tách ra ở thang máy, Ngu Trạch đi xuống tầng dưới, Đường Na đi lên tầng cao nhất. Đêm khuya, tầng cao của bệnh viện càng về đêm càng yên tĩnh, sau khi cửa thang máy ở tầng cao nhất mở ra, hành lang bệnh viện sáng rực rỡ hiện ra, bàn y tá trống không, cửa phòng trực cũng mở, nhưng không nhìn thấy bóng người. Khoảnh khắc Đường Na bước ra khỏi thang máy, một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ như có dòng điện xuyên qua lỗ chân lông của cô. Nơi này có ác linh tồn tại, gần như là phản xạ có điều kiện, trong đầu Đường Na nảy lên một suy nghĩ.
Bệnh viện tồn tại ác linh, không thể bình thường hơn được, Đường Na mở lòng bàn tay, ma lực toàn thân vận chuyển tăng tốc, bất cứ lúc nào đều có thể phát ra một kích trí mạng với ác linh đột nhiên xuất hiện.
Mặc dù bây giờ cô không thể đối phó cấp Hoàng đế, nhưng cấp Công tước đã quá đủ. Đường Na đi vào lối đi bộ bên cạnh thang máy, chậm rãi đi lên. Tiếng bước chân thanh thuý của cô vang vọng trong hành lang vắng lặng, tiếng vang giống như tiếng bước chân thứ hai, theo sau cô như bóng với hình.
Đường Na đi đến cuối cầu thang, cảm thấy hơi thở ác linh mãnh liệt qua một cánh cửa sắt khéo hờ. Độ mạnh không thua gì ác linh sáu tay sáu chân gặp phải ở đài truyền hình.
Đường Na hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay phải đã ngưng tụ ma pháp trận màu u lam, cô chậm rãi đẩy cửa sắt ra, thế giới đổ mưa lâm thâm đập vào mi mắt, mẹ Bộ đứng trước bức tường vây cao cỡ nửa người trên sân thượng, ngơ ngác nhìn màn mưa bên trong thành phố, một ác linh hình người đừng đằng sau mẹ Bộ, đang muốn đưa tay bắt lấy bà.
Đường Na quyết định thật nhanh, ma pháp trận lớn bằng lòng bàn tay chấn động mạnh một cái, trong nháy mắt lớn hơn mấy lần. Lúc cô đang định đánh ra trận Diệt Linh đủ để khiến nó tan thành mây khói, dường như phát hiện trong không khí có dao động bất thường, ác linh quay đầu về phía cô. Cánh tay giơ lên của Đường Na đang treo ở giữa không trung, cô khó có thể tin mà nhìn ác linh, trong miệng không tự chủ thì thào tên của anh ta: "Bộ Khâu..." Mẹ Bộ khi nghe thấy tên con mình, bà quay lại, trông thấy Đường Na, vội vàng lau nước mắt giàn giụa, mỉm cười đi về phía cô: "Xin lỗi... Nhất thời ngẩn người quên mất thời gian, Tiểu Bộ không sao chứ?" Đường Na vô thức nhìn về phía Bộ Khâu, trên người anh ta mặc chiếc áo hoodie giả hai lớp trong lần đầu gặp mặt, giống như vẫn là ông chủ đang tuần tra hội chợ thú cưng, nhưng vẻ mặt của anh ta lại đờ đẫn và ngây thơ, dáng vẻ ngơ ngác. Lúc mẹ Bộ đi về phía Đường Na, anh ta cũng như cái xác không hồn đi theo. Anh ta đi theo sau lưng mẹ Bộ, tựa như chú vịt con mới tập đi, phản xạ có điều kiện theo sát mẹ. "Anh ấy không sao..." Đường Na dừng một chút, nói: "Cô đi xuống trước đi ạ, cháu đứng ở đây một lát." Mẹ Bộ không nghi ngờ, nói: "... Bên ngoài trời đang mưa, đừng ở lâu quá, cẩn thận bị cảm." Đường Na nói: "Nếu cô nhìn thấy Ngu Trạch, cô nói một tiếng với anh ấy hộ cháu, cháu sẽ xuống ngay thôi, cô bảo anh ấy ở trong phòng bệnh chờ cháu." Mẹ Bộ ngẩn người, nói: "... Được." Mẹ Bộ bước ra khỏi cánh cửa sắt, Đường Na bước đến chắn trước cánh cửa sắt, giơ tay phải về phía ác linh muốn đi theo. Ma pháp trận màu u lam nở rộ rực rỡ, ngăn chặn ác linh đang định tiến về phía trước. Mẹ Bộ càng đi càng xa, tiếng bước chân dần dần biến mất. Vẻ mặt đờ đẫn trên mặt Bộ Khâu dần trở nên ác độc và méo mó, anh ta nhìn về hướng mẹ mình rời đi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, bởi vì ma pháp trận ngăn lại không thể tiến lên, anh ta gầm lên như dã thú với Đường Na. Lúc này, anh ta lại trở nên không khác gì những ác linh khác. Tay phải Đường Na duy trì ma pháp trận công kích, tay trái liên tục biến ra ba thuật An Bình trên không trung, vòng sáng màu u lam lấy cô làm trung tâm không ngừng mở rộng, ngay cả hạt mưa trong không trung dường như cũng chậm lại. Sự tức giận trên mặt Bộ Khâu từ từ chuyển sang nghi ngờ, Đường Na lại nhìn thấy bóng dáng của con bò sát nhỏ ngốc nghếch không có đầu óc ngày xưa trên mặt anh ta. "Anh còn nhớ anh là ai không?" Đường Na tiến một bước, Bộ Khâu lùi lại một bước. "Anh có nhớ anh đến từ đâu không?" Mưa phùn làm ướt mái tóc dài và lông mi của cô, cô nhìn chằm chằm Bộ Khâu đối diện, từng bước ép sát: "Anh còn nhớ ước nguyện còn dang dở không?" Biểu cảm trên mặt Bộ Khâu từ từ thay đổi, như đang suy nghĩ gì đó, vì không thể nghĩ ra nên anh ta lại lộ ra vẻ hung bạo và cuồng loạn, anh ta ngẩng đầu gầm lên một tiếng, lao về phía Đường Na. Uy áp khổng lồ của ác linh cấp Công tước bắn về phía cô, hai chân Đường Na răng rắc một tiếng lún xuống mặt đất. Một bức tường tạo thành từ ma pháp trận xuất hiện ở trước mặt cô, ác linh chạm mạnh vào nó, cả mặt bức tường đều rung chuyển.
Mọi người đều nói chỉ có tử vong là công bằng. Tử vong cũng không phải công bằng tuyệt đối. Sau khi chết một số người lặng lẽ ra đi, một số người biến thành ác linh, thôn phệ tất cả vật sống trên đời, chuột cũng ăn, rắn cũng ăn, người cũng ăn, ác linh cũng ăn, bọn chúng trở về bản tính động vật, từng bước một từ ác linh Tạp ngư thôn phệ đến ác linh cấp Công tước, bởi vì ăn tạp, càng là ác linh cường đại, càng ít hình người. Có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng có người, sau khi chết lập tức trở thành ác linh cấp Công tước. Bộ Khâu là một trong những đặc biệt đó.
Sau khi chết, thân thể còn thở, linh hồn lại biến thành ác linh chưa mở thần trí, đây là may mắn hay bất hạnh? Ác linh lại tiếp tục đánh về phía bức tường ma pháp, bức tường nứt ra theo từng vết nứt rồi tan tành.
Vô số ngôi sao màu u lam lơ lửng giữa không trung. Đường Na đã không còn ở sau bức tường, ác linh quay lại, phát hiện mục tiêu đã ở phía sau mình, quả cầu ma pháp trong tay Đường Na lần lượt đánh vào người anh ta, ác linh gầm lên đau đớn. "Bò sát nhỏ nên có dáng vẻ của bò sát nhỏ, đừng nhe răng trợn mắt với tôi..." Vô số phù văn dây thừng lóe lên trói chặt cơ thể của ác linh, ác linh giận dữ gầm lên, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc trên người mình. Đường Na tiếp tục phóng ra thuật An Bình. Vòng sáng màu u lam liên tục khuếch tán trên sân thượng rộng lớn. "Chẳng lẽ anh cam tâm làm ác linh cả đời sao?" Mưa phùn làm ướt mặt cô, cô nhìn Bộ Khâu như một con thú bị nhốt, nói: "Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?!" Ác linh bị ép hỏi không ngừng lộ ra vẻ đầu đau như muốn nứt ra, anh ta vẫy tay như nổi điên, dây thừng ma pháp mang theo phù văn không ngừng đứt đoạn, lại không ngừng sinh ra dây thừng mới khóa chặt hành động của anh ta, anh ta ngửa mặt lên trời gào thét, khóe mắt lại lộ ra những giọt nước mắt. Anh ta bất hạnh, tai họa bất ngờ, thành người thực vật linh hồn rời thể. Anh ta may mắn, linh hồn rời thể lại gặp được Đường Na. Lấy thực lực hiện tại của cô, chỉ có thể giết chết ác linh cấp Công tước mà không cách nào thu anh ta vào sách ma pháp, nhưng nếu như anh ta tự nguyện, vậy cô có thể thu anh ta vào trong sách ma pháp, đổi cách để anh ta trở lại cơ thể của mình.
Anh ta còn có thể cứu. Đường Na muốn cứu anh ta. "Na Na!" Ngu Trạch lao ra khỏi cánh cửa sắt. Sau khi nghe lời mẹ Bộ, anh muốn lên tầng đón cô, nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy tiếng gào thét của ác linh truyền đến từ sân thượng. Anh chạy thật nhanh lên tầng, nhưng nhìn thấy lại là Bộ Khâu đang đánh nhau với Đường Na. "Đừng đến đây!" Đường Na không quay đầu lại nói.
Cô đi từng bước về phía Bộ Khâu, thuật Bình An trên tay trái liên tục thi triển. Cô giận dữ trừng mắt, nói năng có khí phách: "Nhớ tới quá khứ của anh cho tôi!" "Nhớ những hối tiếc còn dang dở của anh cho tôi!" "Nhớ lại những lưu luyến của anh trên nhân thế cho tôi!" "Chẳng lẽ anh cam tâm làm ác linh ngơ ngơ ngác ngác sao?!" Bộ Khâu ngọ ngoạy càng ngày càng dữ dội hơn, biểu cảm trên khuôn mặt càng ngày càng đau đớn khó nhịn theo từng lời nói của Đường Na, dây thừng mang theo phù văn siết chặt vào thân thể của anh ta, ma sát ra những vết máu đáng sợ, anh ta siết chặt hai tay, gầm lên một tiếng đau khổ tuyệt vọng giật đứt tất cả dây thừng. Mấy xúc tu màu đen chui ra từ trong thân thể của anh ta, gào thét lao về phía Đường Na.
"Na Na, cẩn thận!" Giọng lo lắng của Ngu Trạch vang lên từ phía sau. Đường Na đứng yên không động, không chớp mắt nhìn Bộ Khâu dữ tợn đằng sau xúc tu màu đen, tức giận quát: "Côn trùng ngu ngốc kia, nếu rơi xuống địa ngục sẽ không thể thực hiện nguyện vọng đi ngắm hoa anh đào với bố mẹ anh được!" Thời gian như thể ngừng trôi, những xúc tu màu đen đột nhiên dừng lại trên không trung. Chỉ có giọt mưa lâm thâm rơi chứng tỏ thời gian vẫn đang trôi dần.
Đường Na chậm rãi đi về phía anh ta, cuối cùng dừng lại trước mặt anh ta. Biểu cảm của Bộ Khâu chuyển từ hỗn loạn sang tỉnh táo, con ngươi màu đen lấy lại tiêu cự, anh ta nhìn Đường Na, hai dòng nước mắt trào ra từ hốc mắt. Một cuốn sách ma pháp màu đỏ gạch từ từ bay lên không trung, tất cả mưa phùn phía trên sách ma pháp dường như xối lên một cái lồng vô hình.
Sách ma pháp được mở ra, trang giấy không có chữ ào ào lật qua lật lại. Đường Na nói: "Nói cho tôi, tên của anh." Những hạt mưa phùn ẩn hiện trong gió đêm trên sân thượng, lít nha lít nhít rơi lên người bọn họ.
Anh ta khó khăn chậm chạp mở miệng: "... Bộ..." Đường Na khích lệ nhìn anh ta. Anh ta dường như đang chiến đấu với linh hồn dã thú khác trong cơ thể. Khuôn mặt lúc thì đau đớn lúc thì hung dữ. Thuật Bình An trên tay trái của Đường Na không ngừng nghỉ. Cô và Ngu Trạch nín thở chờ mong, chờ đợi một phép màu xảy ra. Bộ Khâu dường như đang chịu đựng đau đớn cùng cực, hàm răng nghiến vào nhau ken két, giữa kẽ răng phát ra một giọng nói yếu ớt: "Đi..." Những xúc tu màu đen chậm rãi ngọ nguậy, từ từ leo lên người Đường Na, cô không nhúc nhích, không chớp mắt nhìn Bộ Khâu. "Đi..." Trong mắt của anh ta chảy ra huyết lệ. "Tôi có thể cứu anh, điều kiện tiên quyết là anh tin tưởng bản thân còn có thể làm người." Đường Na nhìn thẳng vào anh ta, làm như không thấy xúc tu đang từ từ quấn chặt cơ thể mình: "Nếu như chính anh từ bỏ hy vọng làm người... Vậy không có ai có thể cứu anh." Bộ Khâu lộ ra vẻ cắn chặt răng, Đường Na cảm thấy những xúc tu trên người mình ngừng siết lại.
Đường Na nói: "Ác linh sẽ lởn vởn quanh những người mà chúng thân nhất, chẳng lẽ anh hy vọng bố mẹ của mình chết dưới tay mình ư?" Xúc tu từ từ thả lỏng. "Tôi... còn có thể... sống... ư..." Bộ Khâu nhìn Đường Na, trong miệng thốt ra những lời đứt quãng. "Thân thể vẫn còn, linh hồn cũng vẫn còn ở đó." Đường Na cười: "Vì sao không thể?" Nhìn nụ cười của Đường Na, trên gương mặt vẫn còn vẻ dữ tợn mơ hồ của Bộ Khâu dần hiện lên một nụ cười. Giống như một bệnh nhân không kiềm chế được vẻ mặt, anh ta chật vật nhếch khóe miệng, nở một nụ cười kỳ dị: "Cảm..." Anh ta vừa mới nói một chữ, nụ cười trên mặt cứng lại. Sáu lá bùa xuyên qua cơ thể anh ta, những lời nói dang dở của anh ta biến mất vĩnh viễn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT