Ngu Trạch còn chưa nói, hai người trai xinh gái đẹp bước ra từ căn biệt thự đối diện vườn hoa trung tâm, bọn họ nhìn thấy Đường Na và Ngu Trạch thì tươi cười. "Chào buổi sáng!" Thanh niên nhiệt tình vẫy tay chào bọn họ, cùng thiếu nữ bên cạnh đi tới. Bọn họ chính là những người mà Đường Na vừa hỏi, Diêm Chấn và Bùi Vi Vi. Tay Bùi Vi Vi đang xách một vài chiếc túi, không biết muốn đi đâu. "Thật trùng hợp, chúng tôi đang định đến nhà hai người!" Diêm Chấn liếc nhìn Đường Na trên lưng Ngu Trạch: "Bách Đế Na bị sao vậy? Đúng rồi, Bách Đế Na có biết tôi không? Tên tôi là Diêm Chấn. Bên cạnh tôi là 'vợ' của tôi - Bùi Vi Vi." Đường Na mỉm cười: "Xin chào, tôi bị trẹo chân." "Vậy ư? Có nghiêm trọng không? Tôi có xe, nếu không tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?" Diêm Chấn ân cần nói. "Không cần, tôi có máy bay." Đường Na mỉm cười từ chối lời mời tán tỉnh mập mờ. Diêm Chấn cười ngượng nghịu hai tiếng. "Không phải hai người muốn tới nhà chúng tôi sao? Cùng đi đi." Ngu Trạch nói. Sau khi bốn người trở lại biệt thự, Ngu Trạch cẩn thận đặt Đường Na ngồi xuống ghế sofa, nói: "Em chờ một chút, anh đi tìm một ít đá." Ngu Trạch vào bếp lấy đá, Diêm Chấn tự giác ngồi xuống ghế sofa cách Đường Na không xa, nói: "Bố tôi là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, tôi cũng đã học qua một chút, nếu không cô để tôi nhìn thử xem? Lỡ bị thương đến xương cốt vẫn nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt." Bùi Vi Vi ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác. "Tôi cảm thấy không nghiêm trọng như vậy." Đường Na lạnh lùng nói, cô quay sang nhìn Bùi Vi Vi và hỏi: "Ăn bim bim không?" Hôm qua còn rất nhiều đồ ăn vặt do tổ chương trình cung cấp, đang để dưới tủ TV. "Không cần, cảm ơn." Bùi Vi Vi cười khổ: "Đã nhiều năm rồi tôi không ăn bim bim." Ngôi sao nữ mà, khổ thật ấy. Đường Na bĩu môi. "Tôi chuẩn bị một món quà nhỏ cho hàng xóm mới, hy vọng hai người thích nó." Bùi Vi Vi lấy ra một thứ mà Đường Na không ngờ tới từ một trong những chiếc túi mà cô ấy đang mang, một chiếc túi đựng ngỗng lớn màu trắng được làm thủ công! Tinh tế hơn nhiều so với con ngỗng trắng lớn cũ của cô! Trông có vẻ được làm rất cẩn thận! "Tôi cũng không biết nên tặng cái gì. Khi tôi xem "Tiểu tổ tông", tôi thấy Đường Na có vẻ rất thích loại túi thú này. Tôi biết may vá một chút nên đã làm chiếc túi này." Bùi Vi Vi đưa con ngỗng trắng lớn cho Đường Na: "Hy vọng em ấy thích nó." "Thích!" Đường Na cầm lấy chiếc túi ngỗng lớn màu trắng đã phát triển từ phong cách phác thảo thành đồ họa tinh tế, kích động nhảy lên: "Con bé nhất định thích nó!" Diêm Chấn ngơ ngác nhìn chân Đường Na, Bùi Vi Vi kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt cũng tập trung vào chân cô. Đường Na quá phấn khích, không chú ý ánh mắt muốn nói lại thôi của họ, ngay khi cô yêu thích không buông tay nhìn con ngỗng trắng lớn, một giọng nói vang lên: "Thích gì?" Ngu Trạch dùng khăn bọc những viên đá từ trong bếp đi ra. Vừa ra khỏi bếp, anh đã thấy Đường Na đang đứng dưới đất. Đường Na vừa định khoe món quà mà cô nhận được, thì thấy ánh mắt của Ngu Trạch dán chặt vào chân phải của mình. Sợ nhất không khí đột ngột yên tĩnh. Một lúc sau, Đường Na đặt mông ngồi trở lại sofa: "Ôi, chân đau quá..." Ngu Trạch: "Ha ha." Đường Na: "Hì hì..." Ngu Trạch muốn dùng cục đá trong tay hạ nhiệt cho cái đầu đầy những ý tưởng ma quái của cô. Anh đặt khăn bọc đá trở lại bếp rồi lại đi ra. "Nghỉ ngơi đầy đủ thì đi thôi, đến lúc leo núi rồi." "Hả? Vẫn leo à?" Đường Na rền rĩ. "Mau đứng dậy." Ngu Trạch đưa tay về phía cô. Mặt mũi Đường Na như đưa đám đứng đậy, đi tới trước mặt Ngu Trạch, giẫm lên một cái giày của anh, ôm lấy anh như gấu Koala ôm cây: "Em ghét anh..." Ngu Trạch bình tĩnh dẫn con gấu Koala hình người đi về phía cửa vào: "Bình thường em vận động quá ít, khi có cơ hội thì nên vận động nhiều hơn." "Bọn em..." Đường Na vốn định nói "ma pháp sư", nhưng nghĩ lại thì bỏ qua ba chữ này: "Đều như vậy!" Thân thể không yếu ớt, sắc mặt không tái nhợt, trên người có cơ bắp, đó còn gọi là ma pháp sư sao? Ngu Trạch liếc cô một cái, dừng ở cửa, nói: "Xuống đi giày." Đường Na chơi xấu không thành nên đành chấp nhận kết quả leo núi. Cô mệt mỏi giẫm trên mặt đất, đột nhiên nói lớn với hai người đang sững sờ trong phòng khách: "Chúng tôi đi leo núi, hai người có đi không?" "Đi! Đi chứ!" Diêm Chấn là người đầu tiên trả lời, Bùi Vi Vi có vẻ không hứng thú, nhưng Diêm Chấn đồng ý, cô ấy cũng đành cam chịu. Đường Na mời họ không phải vì thích bọn họ, mà vì cô muốn điều tra những dao động bất thường xảy ra hai ngày liên tiếp khiến cô chú ý. Ngu Trạch liếc nhìn cô một cái, tùy ý của cô. "Chúng ta có nên gọi William và Ngô Đình không?" Bùi Vi Vi nói. Đường Na còn chưa có khéo léo từ chối, Diêm Chấn đã lập tức nói: "Đừng làm phiền thế giới riêng của hai vợ chồng người ta. Hôm qua tôi nghe nói hôm nay bọn họ sẽ xuống núi chơi." Bùi Vi Vi muốn hỏi anh ta nghe nói từ đâu, dừng lại một lúc rồi không mở miệng. Mặc dù Diêm Chấn tự chủ trương, nhưng giống như anh ta, Đường Na không muốn có thêm người tham gia. Cô trượt xuống khỏi 'con lừa', nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi đi. Lát nữa mặt trời nhô cao thì nóng lắm." "Đúng vậy, nhân lúc thời tiết mát mẻ chúng ta đi nhanh đi." Diêm Chấn nhìn Đường Na một cách lấy lòng. Đôi mắt sáng ngời của anh ta như muốn nói: "Phú bà, nhìn tôi này!" Đường Na thờ ơ nhếch khóe miệng, cùng Ngu Trạch cuối cùng cũng cũng xỏ xong giày đi ra ngoài. Nhân lúc thợ quay phim chưa đi ra, Ngu Trạch hỏi: "Bọn họ có vấn đề gì à?" "Không leo núi em sẽ nói cho anh." Đường Na nói. Ngu Trạch thở dài nói: "Chỉ là leo núi mà thôi, khó như vậy sao?" "Khó." Đường Na ôm lấy Ngu Trạch, ngẩng đầu đáng thương nhìn anh. Ngu Trạch bất đắc dĩ, nói: "Có thể leo bao xa thì leo, không leo được nữa anh cõng em." Hai mắt Đường Na sáng lên: "Thật?!" Ngu Trạch xoa đỉnh đầu của cô, nói: "Thật." Bùi Vi Vi và Diêm Chấn vừa ra khỏi nhà thì nhìn thấy cảnh này. Diêm Chấn: Ghen tị, hâm mộ, hận, anh ta thông thạo một trăm lẻ tám bộ phim truyền hình Nhật Bản, cầu xin kim chủ ma ma hãy thương xót. Bùi Vi Vi nhìn hai người họ, trong lòng không khỏi có chút ghen tị, nghĩ đến người trong lòng, vẻ mặt vẻ dịu dàng lại ảm đạm. Sau khi hai người đi ra, mọi người tập trung đủ, bốn người cùng nhau đi ra khỏi khu biệt thự, dọc theo con đường rộng rãi bằng phẳng mà leo lên núi. Lại nói, đây đã tính là một buổi leo núi rất tuyệt, trời trong nắng ấm, đường trên mặt đất bằng phẳng, nhiều nhất cũng chỉ là bậc thang đá xanh thỉnh thoảng xuất hiện... "Sao lại có nhiều bậc như vậy?!" Đường Na và Diêm Chấn cùng kêu lên. Xét về thể chất yếu ớt, Đường Na và Diêm Chấn ngang ngửa nhau, sau khi leo lên hai bậc đá, cả hai người đều đồng thanh kêu khổ. Đường Na không sao, cô có thể bám vào Ngu Trạch để tiết kiệm một chút sức lực. Nhưng Diêm Chấn không dám bám vào người Bùi Vi Vi, anh ta không thể vứt bỏ vỏ bọc thần tượng của mình, vứt bỏ fan bạn gái, ít nhất không thể vứt vì Bùi Vi Vi... Anh ta cẩn thận liếc nhìn cô gái tóc vàng, nếu có thể ôm được cái đùi nhỏ này thì tốt rồi, nếu có tiền tài ủng hộ, mọi thứ đều có thể vứt bỏ. "Đã leo được không ít, cố lên." Ngu Trạch nói với Đường Na. "Em leo núi cùng với anh, anh có vui không?" Đường Na vừa leo vừa thở dốc hỏi. "Vui." "Vậy được, anh thích ngọn núi nào, nói cho em biết, em mua cho anh... Chúng ta sửa một con đường trên núi, anh leo núi, em, em dùng ván trượt điện đi theo anh..." Diêm Chấn ở bên cạnh nghe thế cực kỳ ghen tị, anh ta nghe nói tặng túi tặng nhà, lần đầu tiên nghe nói có người tặng ngọn núi làm quà. "Uống nước không? Tôi có nước khoáng." Diêm Chấn nhanh chóng đưa nước trong tay tới. Diêm Chấn: Không hy vọng xa vời với đỉnh núi, tặng anh ta sườn núi là được. Đường Na vô cùng mệt, lười nói chuyện với anh ta nên cô chỉ xua tay. Diêm Chấn thất vọng rút tay lại, đưa nước cho Bùi Vi Vi đang ở bên cạnh: "Uống không?" Để tránh anh ta bị xấu hổ, Bùi Vi Vi nhận lấy uống hai ngụm. Ngu Trạch nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của Đường Na, không nhịn được bật cười, anh dừng lại nói: "Em còn đi được không?" "Kh, không đi nổi..." Đường Na rất thành thật: "Em, em muốn nằm xuống đất ngủ một giấc..." Ngu Trạch đánh giá hôm nay cô đã đi bộ rất nhiều, liền ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: "Lên đây đi, anh cõng em." Diêm Chấn và Bùi Vi Vi đều ngạc nhiên nhìn anh, Diêm Chấn nói: "Anh cõng cô ấy vẫn có thể leo núi?" Ngu Trạch không quan tâm: "Cô ấy không nặng." "Ít nhất cũng 45kg... Anh định cõng 45kg lên núi?" Ánh mắt Diêm Chấn dừng lại trên eo và chân của Ngu Trạch. "Không sao." Ngu Trạch đã cõng Đường Na tiếp tục đi lên. Diêm Chấn đứng yên tại chỗ, khiếp sợ nhìn bóng lưng của Ngu Trạch, quả nhiên không có chút tài năng thì không thể được kim chủ ưa thích. Xét về thể lực, anh ta thực sự không thể đánh bại người sói này. "Đi thôi, ngẩn ra làm gì?" Bùi Vi Vi tiến lên hai bước, quay đầu nhìn anh ta. "Đến đây đến đây." Diêm Chấn vội vàng đi theo. Ngu Trạch cõng Đường Na đi khoảng một giờ, khi anh quay lại, phía sau chỉ còn lại Bùi Vi Vi, Diêm Chấn đã không thấy bóng dáng. Hai thợ quay phim vác máy quay nặng nề cũng bị tụt lại phía sau, chật vật bám theo phía sau. So sánh, thể lực của Ngu Trạch thực sự xuất sắc. Thấy hai người quay đầu lại, Bùi Vi Vi nói: "Diêm Chấn dừng lại ở lưng chừng núi, nói ngồi đợi chúng ta quay lại." Ngu Trạch dừng lại chờ cô ấy, hỏi: "Cô còn đi được không?" "Không sao, hai người không cần chờ tôi... Tôi đi chậm một chút." Bùi Vi Vi nói, mặc dù sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, nhưng cô ấy vẫn cố gắng đi theo hai người bọn họ. Ngu Trạch đợi cô ấy đuổi kịp rồi mới tiếp tục leo lên. Đường Na nằm trên lưng Ngu Trạch, nói chuyện với cô ấy: "Trông cô không được khoẻ lắm, gần đây không nghỉ ngơi tốt sao?" Bùi Vi Vi sửng sốt, theo bản năng dời mắt: "...Có lẽ thế, tôi có chút lạ giường, buổi tối ngủ không ngon giấc." Đường Na nhìn cô ấy một lúc lâu, Bùi Vi Vi cho rằng mình đã nói gì sai, ngay khi cô ấy định xin lỗi để làm dịu mọi chuyện, Đường Na đã tháo một chiếc vòng tay trên cổ tay xuống. "Tôi đã nhờ một cao nhân khai quang cho chiếc vòng này, tặng cho cô, nó có thể giúp cô ngủ ngon hơn." Cô nói. Bùi Vi Vi nhìn chiếc vòng tay, nhất thời không dám nhận. Nếu cô ấy không nhầm thì đây là kiểu dáng mới của LV năm nay, mang vòng tay LV đi khai quang, vị công chúa này đúng là có một không hai. Tuy với đối phương không đáng nhắc đến nhưng với một ngôi sao tuyến 18 như cô ấy, món quà này rất quý giá. Nhưng mà không đợi cô ấy khéo léo từ chối, cô gái tóc vàng đã nhét chiếc vòng vào tay cô ấy. Cô thản nhiên nói: "Cô cũng tặng tôi quà gặp mặt rồi, đây là quà gặp mặt của tôi." Từ chối thêm sẽ tổn thương hòa khí, Bùi Vi Vi chỉ đành nhận lấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT