Trước khi bắt đầu ghi hình một giờ, Đường Na còn đang phiền não có nên ngăn cản lần ghi hình này không thì cơ thể cô lại biến trở thành Bách Đế Na.
Đường Na lưu luyến buông túi ngỗng trắng lớn, ở trước tủ quần áo do dự chọn lựa đồ đạc.
Ngu Trạch sắp xếp hành lý xong xuôi, gõ của phòng cô những bốn lần, đến lần thứ năm, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Đường Na vẫn mặc váy ngủ, còn chưa khoác thêm áo ngoài.
Ngu Trạch nheo mắt, nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Em nhanh lên, còn 50 phút nữa thôi, chúng ta đến muộn mất."
"Sẽ không đến muộn đâu." Đường Na rất tự tin.
"Bây giờ bên ngoài tắc đường lắm." Ngu Trạch nói.
"Em nói sẽ không đến muộn là sẽ không đến muộn." Đường Na vẫn loay hoay do dự trước tủ quần áo treo đủ loại quần áo xinh đẹp sặc sỡ.
Cô rất hợp mặc quần áo sáng màu, đây là đạo lý mà cô nhận ra sau khi thấy quần áo mà Ngu Trạch mua cho cô hầu hết là màu sáng.
Trên con đường thấu hiểu về cô, Ngu Trạch luôn đi trước cô một bước.
Ngu Trạch không nhìn nổi, kéo cô ra, liếc nhìn quần áo trong tủ, nhanh chóng phối hợp ra một bộ quần áo mùa xuân mang hơi thở thanh xuân xinh đẹp ném lên giường: "Mau đi thay đi."
Đường Na không có khiếu thẩm mỹ, nhưng cô rất tin tưởng ánh mắt của Ngu Trạch, dù sao bọn họ đều là người thời thượng nhiệt tình yêu thương ngỗng trắng lớn.
Ngu Trạch nhường lại phòng để cô thay bộ quần áo mà anh chọn, áo chiffon và quần jean màu xanh nhạt, đơn giản lại không thể chê, chỉ tiếc không có túi ngỗng trắng đi cùng, không chói mắt lắm.
Đường Na vuốt ve túi ngỗng trắng cô đơn trong tủ quần áo lần cuối rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Con người Ngu Trạch không thích người khác đến trễ, cũng không thích bản thân đến trễ, debut đã nhiều năm, cho dù lúc nổi tiếng, anh cũng chưa từng đến trễ vì nguyên nhân bên ngoài bất khả kháng.
Anh kéo vali ra đứng ở cửa nhìn đồng hồ vài lần, cuối cùng cũng đợi được Đường Na đi ra.
"Mang đủ hết đồ chưa?" Ngu Trạch hỏi.
Đường Na sờ điện thoại trong túi, nói: "Mang đủ rồi."
Cô đi đến cửa, phát hiện giày của cô đã được lấy ra khỏi tủ và đặt ngay ngắn trên bậc thềm.
Ngu Trạch đã giúp cô tiết kiệm ba giây, hiện tại, việc cô cần làm chỉ là xỏ chân vào giày.
Đường Na vừa xỏ giày vừa nghĩ, cô rất thích thái độ này của Ngu Trạch, anh không oán giận vì chuyện không có ý nghĩa, đó chính là lãng phí thời gian, so với dùng ba giây trách cứ cô lề mà lề mề thì dùng ba giây ấy lấy giày ra giúp huyết tinh ma nữ còn hơn.

Đường Na xỏ xong giày, nhảy phác lên người Ngu Trạch: "Anh cõng em."
Ngu Trạch không biết cô lại nảy ý tưởng gì, bất đắc dĩ kéo cánh tay trên cổ anh xuống: "Na Na, sắp muộn rồi."
"Sẽ không đến muộn, anh cõng em, em giúp anh không đến muốn." Đường Na nói với giọng chắc chắn.
Ngu Trạch không lay chuyển được cô, chỉ có thể ngồi xổm người xuống, Đường Na hớn hở nằm lên. Ngu Trạch vừa mới đứng dậy còn chưa đi được hai bước, Đường Na vung tay vung chân trên người anh, không ngừng nghịch ngợm.
"Đừng lộn xộn." Ngu Trạch sợ cô ngã xuống, ôm chặt lấy hai chân cô.
"Em thích." Đường Na nói.
Nghe câu trả lời như vậy, Ngu Trạch chỉ có thể thoái nhượng.
Dù sao anh luôn hi vọng cô vui vẻ.
Đợi khi thang máy đi xuống, cô không động đậy lung tung nữa mà ngoan ngoãn dựa vào người Ngu Trạch, gối đầu lên vai anh: "Xét thấy anh nghe lời như vậy, huyết tinh ma nữ vĩ đại sẽ tặng anh một món quà."
"Quà gì?" Ngu Trạch hỏi.
Đường Na lấy tay che mắt anh, đồng thời dùng mũi chân ấn số 1 trên bảng điều khiển thang máy.
"Nghe em chỉ huy!"
Vài giây sau, cửa mở, Đường Na vẫn che mắt anh không buông tay:
"Đi thẳng!"
"Rẽ trái! Đi thẳng, mốt hai mốt!"
"Đi thẳng, đi thẳng... Đẩy cửa!"
Cơn gió xuân ấm áp thổi tới, Ngu Trạch còn tưởng rằng bọn họ đang ở bãi đỗ xe thế này mới kinh ngạc nhận ra bọn họ đã đi ra ngoài.
"Rốt cuộc là cái gì..."
Đường Na buông tay ra, Ngu Trạch rốt cuộc thấy cảnh tượng trước mắt.
Ngu Trạch đoán quà là một cái kẹo, một bông hoa, nhưng không thể nào ngờ... Là một máy bay trực thăng đen tuyền đỗ trên bãi đất trống ở quảng trường, phi công trẻ tuổi ngồi trong ghế điều khiển, nâng tay phải đeo găng tay da làm lễ chào anh.
Trong khu biệt thự ở đầu bên kia Thượng Kinh, tất cả khách quý và nhân viên công tác đã có mặt ở vườn hoa trung tâm, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, hai cặp CP ngôi sao trước đây chưa quen biết đứng loanh quanh giữa trung tâm máy quay phim, vẻ mặt tươi cười nói chuyện phiếm.
Bọn họ đều rất thức thời né tránh cặp khách quy duy nhất còn chưa đến.
Bách Đế Na không chỉ là bạn hợp tác, mà còn là cấp trên, chẳng ai muốn nói xấu cấp trên để rồi sớm cuốn gói khỏi chương trình cả.
Người duy nhất đang nói về bọn họ là đạo diễn và phó đạo diễn chương trình:
"Sao Ngu Trạch và Bách Đế Na còn chưa đến?"
"Năm phút nữa là đến giờ bắt đầu ghi hình, không anh bảo ai đi giục đi?"
"Thôi thôi, ai dám giục, anh à?"
"Thì à ừ..."
"Dù sao chương trình này đã được Bách Đế Na mua lại, đốt cũng chẳng phải đốt tiền của chúng ta, mặc kệ đi..."
"Muốn thấy chiếc siêu xe Ferrari bản giới hạn toàn cầu kia quá." Phó đạo diễn là người mê xe thể thao, mặt anh ta đầy vẻ chờ mong.
Phó đạo diễn còn chưa nói xong, trên bầu trời truyền đến tiếng cánh quạt quét không khí vù vù.
Những người đang nói chuyện và không nói chuyện đều lục tục nhìn lên không trung.
Một chiếc máy bay trực thăng thuần màu đen đang bay thẳng tới nơi này.
"Trực thăng của ai thế? Ngầu quá xá." Phó đạo diễn híp mắt nhìn máy bay trực thăng trên bầu trời, cảm khái một câu.
Những người quan sát xung quanh cũng đều lộ ra biểu cảm cực kỳ hâm mộ.
"Không biết, chắc là của nhà giàu nơi này." Đạo diễn nhún vai, nhìn khung cảnh non xanh nước biếc và khu biệt thự trước mắt: "Nơi này là một trong những khu nhà giàu nhất Thượng Kinh."
Vốn bọn họ định quay ở sân tập thể khu chung cư M, sau khi Bách Đế Na biết được, nhẹ nhàng bâng quơ: "Nơi đó rất ẩm ướt, tôi không thích."
Lúc đầu đạo diễn cho rằng cô chỉ đang chê trách bình thường thôi, ngày hôm sau, anh ta nhận được cuộc gọi của Bách Đế Na: "Tôi thấy khu biệt thự Hậu Hải kia cũng không tệ."
Nhà đầu tư người ta nói Hậu Hải không tệ, anh ta có thể phản bác sao? Đạo diễn lập tức đi tìm hiểu giá thuê căn biệt thự Hậu Hải, sau đó...
"Vô cùng xin lỗi, tôi đã tìm hiểu giá thuê biệt thự ở Hậu Hải, dù là căn rẻ nhất, với kinh phí của chúng tôi cũng có chút..."
"Không thuê nổi?" Bách Đế Na nói: "Vậy mua đi."
Vì thế, địa điểm ghi hình của chương trình chuyển từ chung cư M sang biệt thự Hậu Hải tấc đất tấc vàng.
"Máy bay trực thăng này, cất cánh hạ cánh đều đốt tiền..." Phó đạo diễn nói.
"Người giàu lại để ý chút tiền lẻ ấy chắc?"
Đạo diễn xem thường, nhớ tới công chúa Bách Đế Na vung tiền như rác chỉ vì hai chữ "ẩm ướt".
Thế giới của người giàu, những người bình thường như bọn họ không hiểu được.
Hai người nói chuyện về máy bay trực thăng đang bay trên trời, dần dần phát hiện không đúng.
Sao máy bay này không bay ngang qua, ngược lại càng bay càng thấp, càng bay càng thấp... Cuối cùng đáp xuống bãi đất trống cách vườn hoa mấy trăm mét?
Âm thanh lớn của cánh máy bay trực thăng đập vào không khí kèm theo tiếng rít của luồng không khí mạnh ập đến, mấy chục người đứng giữa vườn hoa không hiểu nhìn chiếc trực thăng màu đen thần bí.
"Phô trương quá." Một thần tượng nam đứng ở trung tâm ghi hình, chờ khởi động máy chua xót nói với bạn cặp của mình: "Đi xuống nhất định là tên nhà giàu đầu hói, đàn ông trung tuổi rất thích phô trương kiểu này."
Thần tượng nữ bị anh ta nhắc đến tên Bùi Vi Vi, ngoại hình xinh đẹp, tính tình tốt, nhưng khổ nỗi mãi không nổi, cô ấy không nhìn đối tác đang nói chuyện với mình, cũng không nhìn máy bay trực thăng. Ánh mắt không có tiêu điểm không biết đang nhìn cái gì, cúi đầu ho khụ khụ, sắc mặt tái nhợt.

"Cô làm sao vậy? Bị bệnh hả?" Thần tượng nam yên lặng dịch sang một bên.
"Không." Bùi Vi Vi thấp giọng nói: "Hơi mệt."
"Vậy cô về phòng nghỉ ngơi đi, cô là bạn cặp của tôi, lát nữa ghi hình cô mà cứ buồn bã ỉu xìu thế này bảo tôi phải làm sao?" Thần tượng nam tên Diêm Chấn nói: "Tôi tới đây tham gia chương trình, không phải để bị cắt bỏ vì nhàm chán."
"Khi bắt đầu ghi hình tôi sẽ lên tinh thần, anh không cần lo lắng." Bùi Vi Vi lạnh lùng nói.
Phó đạo diễn nhìn chiếc trực thăng màu đen tuyền, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới siêu xe màu đen tuyền khiến anh ta nhớ mãi không quên, anh ta vừa sực nhớ ra, bỗng nhiên cao giọng nói: "Mau quay máy bay trực thăng! Mau lên!"
Tuy rằng không rõ chân tướng, nhưng các thợ quay phim đều bắt đầu chuyển động theo phản xạ có điều kiện.
"Cậu biết?" Đạo diễn nhíu mày, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Phó đạo diễn còn chưa kịp trả lời câu hỏi của anh ta thì cửa cabin của trực thăng mở ra, ngoài những thợ quay phim phụ trách quay nhóm khách quý, ống kính của thợ quay phim còn lại đều đồng loạt nhắm ngay cabin mở ra.
Ngu Trạch mặc quần áo màu đen vẻ mặt lạnh lùng bước xuống máy bay, sau đó xoay người dắt Bách Đế Na tóc vàng chói mắt từ trong cabin đi ra.
Cô gái tóc vàng ngẩng đầu nhìn một đám người trợn mắt há hốc mồm, tươi cười vẫy tay với mọi người, thần thái tự nhiên, giống như vị lãnh đạo đang có chuyến viếng thăm hữu nghị... Trên thực tế, cô đúng là lãnh đạo của tổ chương trình thật.
Đạo diễn nhìn thời gian trên điện thoại, còn kém một phút là đến giờ hẹn.
Trong ba CP, chỉ có cặp Ngu Trạch và Bách Đế Na là nắm tay nhau tới, chờ bọn họ đi đến, dựa theo kịch bản của chương trình, trước tiên sẽ tiến hành một cuộc phỏng vấn ngắn gọn, địa điểm ngay trong vườn hoa trung tâm ánh nắng tươi sáng.
Đến cặp Ngu Trạch và Bách Đế Na, phụ trách đặt câu hỏi là đạo diễn, đối mặt nhà đầu tư phát tiền lương cho mình, đạo diễn tươi cười, còn cố ý chiếu cố: "Không muốn trả lời câu hỏi thì bỏ qua là được, hậu kỳ sẽ cắt nối biên tập lại."
Bách Đế Na mỉm cười gật đầu.
Thiếu nữ tóc vàng mắt tím tựa như công chúa trong truyện tranh bước ra, những người đứng xa xa nhìn đều không khỏi ngây người, ngay cả thần tượng nam Diêm Chấn trước đó còn châm chọc máy bay trực thăng cũng không tự chủ được chăm chú nhìn Bách Đế Na không dời mắt.
Đạo diễn thầm cảm thán, không hổ là xuất thân hoàng gia, khí chất quý tộc thật sự.
Bách Đế Na dịu dàng hào phóng và Ngu Trạch lạnh lùng điển trai đứng chung một chỗ, không thể hợp hơn được nữa, hoàn toàn chính là một tấm poster xinh đẹp chủ đề công chúa và kỵ sĩ!
Ngay lúc bắt đầu phỏng vấn, đạo diễn đã hỏi câu hỏi về trực thăng mà mọi người ở đây đều muốn biết:
"Chúng tôi đều nghĩ hai người sẽ đi xe, không ngờ lại ngồi trực thăng."
"Bởi vì sắp đến muộn." Cô gái tóc vàng cười nói: "Ngồi máy bay nhanh hơn chút."
"Máy bay trực thăng của ai vậy?"
"Của tôi." Cô gái tóc vàng nói.
Đạo diễn nghĩ, quả nhiên là như thế.
Cô gái cười híp mắt nói tiếp: "Cái này khá rẻ, thi thoảng dùng thôi, cái của Ngu Trạch còn ở công ty sản xuất, tháng sau giao hàng."
"... Tôi có thể hỏi, rẻ thế nào không?" Đạo diễn hỏi thử.
Vô số quần chúng vây xem vểnh lỗ tai, muốn nghe kết quả rẻ nhường nào.
Cô gái tóc vàng dùng giọng điệu uống ly sữa buổi sáng, không quan tâm nói: "Cũng chỉ một triệu không trăm hai mươi nghìn đô la mỹ thôi."
Cũng chỉ... một... triệu không trăm hai nghìn đô la mỹ?
Mọi người: "..."
Thật giàu vô nhân tính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play