Đối với những kẻ muốn lấy mạng mình, Vandelisa chắc chắn sẽ không nương tay. Đôi cánh dày nặng vỗ mạnh về phía tên đàn ông kia, đem hắn quăng thẳng lên tường. Người bình thường làm sao chịu nổi va chạm như vậy, đầu lập tức bật máu, cho dù cô không tiếp tục tấn công, hắn ta cũng sẽ chết.

Vandelisa vung cánh bay ra ngoài theo đường cửa sổ, tim không ngừng đập nhanh hơn, khiến cho cô nghiêng ngã không vững. Cuối cùng, Vandelisa té xuống ngay trước một căn nhà nhỏ, phá hỏng cả vườn rau của người ta.

Cảm xúc của Vân Mộng quá mãnh liệt, việc Vandelisa giết người đã khơi dậy sự tức giận của cô. Hai bên bắt đầu tranh đấu giành lại quyền kiểm soát cơ thể.

Vân Mộng lúc tỉnh lúc mê, nhưng cô biết mình vừa làm ra chuyện khó có thể chấp nhận.

Nghe được tiếng động bên ngoài, chủ nhà mở cửa bước ra, Vandelisa không ngờ cô ta lại là một người phụ nữ mang thai.

Người nọ nhìn thấy Vandelisa thì hơi sợ, may mà lúc này cô đã thu lại hai cánh, nếu không, có lẽ cô ta sẽ ngất xỉu mất.

“Cô là ai? Sao lại vào nhà của tôi?”

Vandelisa đứng lên, phủi nhẹ bụi bẩn trên người mà không nói gì. Người phụ nữ mang thai cảnh cáo cô:

“Cô đi ra ngoài đi, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát đó!”

Vandelisa nhíu chặt mày, vẫn tiếp tục im lặng, sau đó giơ tay lên ý bảo cô ta đừng nói chuyện. Đầu cô hiện tại đau nhức như kim chân, ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng khó khăn.

Người phụ nữ kia nghĩ cô bị câm, quan sát một lúc mới nói:

“Cô đói à?”

Sau một lúc nỗ lực nói chuyện với Vandelisa mà không thành, người kia đưa cho cô một túi bánh mì rồi đóng cửa lại.

Vandelisa cầm lấy thứ kia, ngơ ngẩn nhìn vào trong nhà rồi nhảy ra khỏi tường, vội vàng rời đi. Lướt qua một con hẻm, quần áo trên người cô từ màu đỏ nổi bật biến thành váy đen ôm sát cơ thể, tóc vàng cũng trở về màu đen như trước, trông giống một cô gái bình thường đi trên đường.

Sứ mệnh của Vandelisa là phá hủy thế giới, hoặc nói, thật ra đấy là chấp niệm của cô. Nhưng sự tồn tại của Vân Mộng khiến cho Vandelisa không cách nào ra tay được.

Cuộc truy đuổi kéo dài hơn nửa ngày, đến rạng sáng, phía bên kia hoàn toàn mất đi tin tức của Vandelisa. Bởi lẽ họ không ngờ đến cô có khả năng gì, sự biến đổi nghiêng trời lệch đất đã giúp cô trốn thoát được.

Quản lý của tổ chức thợ săn chính phủ đập bàn mắng:

“Phế vật! Một lũ phế vật!”

“Cô ta giết người người như thế, không thể tha thứ được!”

Rõ ràng là họ ra tay với Vandelisa và bị phản kích, nhưng không ai thừa nhận là mình sai, lấy danh nghĩa trừ gian diệt ác mà truy nã cô ráo riết hơn.

Tần Mạch nhận được lệnh của cấp trên, nhưng hắn lấy lý do bị thương từ sau trận chiến nên không tham gia vào chuyến đi săn. Hắn nợ Lục gia một ân tình, coi như không liên quan đến việc lần này.

Cả thành phố mù mịt máu tanh, Lục gia cũng chìm trong không khí u ám.

Mặt ngoài họ phục tùng Mặc Thành, nhưng Lục Cẩn Hiên tỉnh lại không lâu liền triệu tập một buổi họp gia đình. Anh ôm vết thương nói với họ:

“Đến lúc này Vandelisa vẫn chưa có hành động gì, có thể cô ấy không hẳn là Vandelisa, mà là Vân Mộng. Con tuyệt đối không chấp nhận chuyện mọi người ra tay với cô ấy.”

Lục Ảnh tỏ vẻ thờ ơ: “Ai muốn làm gì thì làm, em không liên quan.”

Lục Kình cũng gật đầu tán thành ý nghĩ của con trai:

“Nói thật, lúc đó Vandelisa có thể ra tay bắt gọn tất cả mọi người, nhưng cô ta đã bỏ đi. Nói không chừng ý thức của Vân Mộng vẫn còn tồn tại trong cơ thể đó.”

Lời này như tiếp thêm động lực cho Lục Cẩn Hiên, anh siết chặt nắm tay:

“Con sẽ nghĩ cách giúp cô ấy trở lại.”

Cho dù anh phải trả giá bằng mạng sống này, anh cũng không ngần ngại. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, cảm xúc tiêu cực như đỉa đói bám lấy anh không buông.

Chuông điện thoại reo vang, Lục Tử Tiệp ở bên ngoài gọi điện đến cho Lục Cẩn Hiên, báo cáo:

“Em vừa thấy pháo hiệu trong thành phố, gần chỗ Lục thị, hình như cô ấy bị vây bắt!”

“Anh sẽ về ngay.”

“Em đang theo dấu, nhưng mùi của cô ấy nhạt quá, không tìm được.”

Lục Tử Tiệp chịu trách nhiệm lừa gạt gia đình Vân Mộng, nói cô phải đi công tác xa nhà một thời gian dài, sau đó lẫn trong đám thợ săn và huyết tộc đang truy bắt cô, làm gián điệp báo lại tình hình cho anh trai.

Vừa rồi nghe thấy tiếng pháo hiệu, Lục Tử Tiệp vội vã đuổi tới nơi. Kết quả, cậu nhìn thấy phía thợ săn đang âm thầm dọn dẹp xác chết, máu tươi vung vãi khắp nơi trên đất.

Một gã thợ săn nhìn thấy cậu thì tiến lên, Lục Tử Tiệp lấy ra một huy hiệu chứng minh thân phận của mình để hắn không tấn công, sau đó hỏi:

“Vandelisa đâu rồi?”

“Cô ta trốn rồi. Ả đàn bà khốn kiếp này, giết người tàn nhẫn quá.”

Đám người liên tục nguyền rủa cô sống không yên, chết thành quỷ khó đầu thai. Lục Tử Tiệp cũng khó mà tin rằng chuyện ở đây là do cô gây nên. Nụ cười ngượng ngùng của cô vẫn còn hiện rõ trong tâm trí cậu, chị dâu của cậu tuyệt đối không phải loại người như vậy. Kẻ ra tay là Vandelisa, không phải Vân Mộng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play