Vì vấn đề gia cảnh, Vân Mộng chưa từng kết giao bạn trai, mỗi lần nhắc đến vấn đề này đều bị Vân Kiên cười trêu, cậu còn bảo rằng sẽ chẳng ai thèm cưới chị gái mình. Nhưng bây giờ, hiện thực như vả vào mặt cậu mấy phát liền, đau đến nỗi muốn khóc.

Về đến nhà, hai mắt Vân Kiên tóe lửa, trốn một góc nhìn chằm chặp vào Lục Cẩn Hiên. Tóc tai anh gọn gàng, ăn mặc lịch sự chỉn chu, dáng vẻ đẹp trai lại còn nhiều tiền, mẹ cậu rất hài lòng, mà cậu thì không!

Trên bàn bày đầy các loại đồ ăn ngon, Lục Cẩn Hiên ngồi nói chuyện với bà Vân mà luôn chú ý tới em trai của Vân Mộng. Cũng khó trách, đều tại ánh mắt thù địch của thằng bé quá mãnh liệt.

"Bác gái, chuyện là cháu đã bàn với Vân Mộng, muốn đưa bác và Vân Kiên lên thành phố S sống cùng cô ấy, bác nghĩ thế nào?"

Bà Vân đương nhiên không đồng ý:

"Bác đã lớn lên ở mảnh đất này, thấy rất thoải mái, cũng quen thuộc rồi nên không muốn chuyển nhà lắm."

Bà mới nói xong, Lục Cẩn Hiên liền mỉm cười, không nhanh không chậm dụ dỗ:

"Thành thật với bác gái, cháu sống riêng, không ở cùng cha mẹ. Cho nên nếu Vân Mộng sinh em bé ra thì phải ở nhà một mình chăm con, cháu sợ cô ấy cô đơn…"

"Con bé có bầu rồi sao?'' Mặt bà Vân tái mét, đứng bật dậy. Tin tức này cứ như sét đánh giữa trời quang, tay bà run lẩy bẩy.

Vân Kiên ở trong góc suýt chút thì bay ra cho Lục Cẩn Hiên một đạp, may mà anh kịp giải thích:

"Không phải vậy, cháu nói đến chuyện tương lai. Vả lại, gần đây cô ấy vẫn luôn bệnh, không dám nói cho bác gái biết..."

“Mẹ! Chúng ta chuyển nhà đi ạ!” Vân Kiên xông tới, ôm lấy mẹ mình rồi hối thúc.

Sự tình đột nhiên biến thành hai người khuyên nhủ bà Vân, có thêm con trai ở bên cạnh mè nheo khóc lóc ỉ ôi, bà đành đồng ý.

Chỉ chờ có thế, Lục Cẩn Hiên gọi người tới giúp họ đóng gói đồ đạc, bà Vân chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng con rể tương lai cứ như sợ bà đổi ý, lôi kéo bà và con trai nhỏ lên xe, đưa họ đi trước.

Vân Kiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhỏ giọng ở bên tai mẹ thì thầm:

“Mẹ à, con thấy ông chú này đáng nghi quá, muốn mình chuyển nhà thì cũng phải từ từ, đằng này cứ như bắt cóc.”

“Bắt mày thì bán được mấy đồng?” Bà Vân dễ tiếp nhận sự thật hơn một chút, khả năng thích ứng rất tốt.

Trong cùng ngày hôm đó, Lục Cẩn Hiên đã hoàn tất việc đưa gia đình Vân Mộng về biệt thự Pandora. Thật sự quá lâu rồi họ mới gặp lại cô, cho nên vừa vào liền ôm ấp tâm sự, hoàn toàn không có chỗ cho anh chen vào nói một câu.

Bà Vân thấy con gái mặt mũi tái nhợt thì khóc muốn hết nước mắt, Vân Kiên chạy bình bịch đi tìm Lục Cẩn Hiên chất vấn:

“Chú đã làm gì chị ấy?”

“Làm gì?” Lục Cẩn Hiên đột nhiên cảm thấy Lục Tử Tiệp còn ngoan chán, em trai Vân Mộng đúng là thú vị.

“Nhìn chị tôi như bị bỏ đói lâu ngày ấy! Người vừa gầy vừa xấu!”

Nếu Vân Mộng ở nơi này, cô chắc chắn sẽ rút dép cho thằng em trai đáng ghét này một trận, dám mắng cô gầy và xấu, miệng lưỡi độc không ai bằng. Nhưng thực ra, Vân Kiên là đang lo lắng cho chị mình, thằng bé mắng Lục Cẩn Hiên một trận mà mắt đỏ cả lên:

“Thấy chú đưa gia đình tôi lên đây ở tôi tưởng chú tốt bụng lắm, nhưng chú chăm sóc chị tôi kiểu đó tôi không đồng ý chị gả qua cho chú đâu.”

Lục Cẩn Hiên sững sờ, ngẫm lại quả thật anh luôn để Vân Mộng đổ máu, từ lúc xác định quan hệ đến giờ cô luôn ở trong tầm ngắm của huyết tộc. Anh mím môi không đáp, mặc kệ thằng bé nói một lúc lâu. Lát sau, anh mới lặng lẽ vỗ nhẹ lên đầu Vân Kiên:

“Xin lỗi, anh sẽ bảo vệ cô ấy tốt hơn.”

Đẩy cái tay trên đầu mình ra, Vân Kiên thở sâu mấy hơi. Biết chị gái sống khổ cực, thằng bé cũng đã rất nỗ lực để trưởng thành, nhưng tuổi tác cách nhau quá xa, cậu chẳng giúp ích được gì trong nhà cả, cậu ghét cảm giác bất lực hiện tại.

Đúng lúc Vân Kiên chuẩn bị khóc nhè, giọng của Vân Mộng yếu ớt truyền tới từ sau lưng:

“Lớn rồi, còn khóc cái gì mà khóc?”

Cô mặc đồ ngủ, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài, vừa hay nghe được hết đoạn đối thoại của họ.

Vân Kiên xấu hổ đỏ mặt:

“Em khóc hồi nào?”

Thằng bé hắng giọng, quay hẳn đầu sang chỗ khác rồi tìm cớ chuồn khỏi chỗ đó. Biệt thự của Lục Cẩn Hiên rất rộng lớn, đủ phòng cho gia đình họ ở lại, tìm bừa một căn phòng, cậu chui tọt vào trốn.

Lục Cẩn Hiên đi đến gần, buồn cười nói:

“Em có một đứa em trai rất tốt.”

“Em trai anh cũng tốt mà.”

Ánh mắt anh lập tức từ dịu dàng biến thành phiền chán:

“Quên Tử Tiệp đi.”

Gần đây Lục Tử Tiệp vẫn luôn không đến tìm Vân Mộng gây sự, anh nhờ quản gia theo sát mới biết hóa ra nó bị Chu Lệ bám dính lấy, cả ngày trốn đông trốn tây. Như vậy cũng tốt, đỡ cho anh em tương tàn vì Vân Mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play