Vân Mộng không biết bản thân rốt cuộc đang ở nơi nào, nhìn Lục Tử Tiệp đã mất đi ý thức bên cạnh, nước mắt bất giác tràn ra:
“Tử Tiệp bị thương rồi, bọn em hình như đang ở trên đường cao tốc. Em không biết lái xe, làm sao đưa em ấy đến bệnh viện bây giờ?”
Khi nghe được em trai gặp chuyện, Lục Cẩn Hiên nhíu chặt mày:
“Gửi định vị qua cho tôi trước, còn nữa, em đừng dừng xe lại, nhìn phía sau xem. Nếu có chiếc xe nào sắp đến gần, lập tức đạp chân ga đi thẳng cho tôi, em làm được không?”
“Có một chiếc xe đang đến gần, nhưng sao không nhờ họ giúp?” Vân Mộng nói nhanh, nhìn con dao cắm trên ngực Lục Tử Tiệp, cô vô cùng sợ hãi: “Tử Tiệp mất máu nhiều quá.”
“Nghe lời tôi, tên nhóc đó chỉ mất máu thì không chết được. Hiện tại nếu người tiếp cận em là người xấu thì phải làm sao? Đừng dừng lại, đi tiếp đi. Tôi sẽ hướng dẫn em lái xe.”
Lục Cẩn Hiên vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn định vị, sau đó điên cuồng tăng tốc rồi lao nhanh về phía của Vân Mộng. Trong quá trình anh đuổi đến nơi, Vân Mộng đã chạy được thêm một đoạn rất xa. Cô chỉ biết đi thẳng, giữ khoảng cách với những chiếc xe trên đường cao tốc, báo cáo lại tình hình qua điện thoại cho Lục Cẩn Hiên.
Chừng nửa tiếng sau, một chiếc xe màu đen chạy ngược chiều đột nhiên lao đến làm Vân Mộng nín thở:
“Cẩn Hiên? Là anh sao?”
Lục Cẩn Hiên nói:
“Đừng sợ, là tôi, em đạp phanh, dừng lại đi.”
Vân Mộng nghe lời anh giẫm phanh để dừng lại, mồ hôi đã thấm ướt trán và lưng cô. Cả đoạn đường cô luôn thấp thỏm sợ xảy ra tai nạn, rồi lại sợ người đàn ông mặc áo choàng đen sẽ đuổi theo họ, căng thẳng cao độ khiến tay chân cô bây giờ mềm nhũn.
Lục Cẩn Hiên đến chỗ bọn họ để kiểm tra, vừa mở cửa xe nhìn thử, anh lập tức nhận ra con dao đang ghim trên ngực Lục Tử Tiệp là dao chuyên dụng dùng để săn ma cà rồng.
Nhìn thấy anh, Vân Mộng rốt cuộc có thể buông xuống sợ hãi. Anh đưa đỡ cô đứng lên rồi nói:
“Em vào xe trước đi.”
Vân Mộng không nói lời nào, căn bản cũng không biết nên nói gì, loạng choạng đi về phía xe của Lục Cẩn Hiên.
Bởi vì thể chất của ma cà rồng đặc biệt, một khi đến bệnh viện sẽ rất dễ bị phát hiện nên Lục Cẩn Hiên phải ôm Lục Tử Tiệp lên xe của mình, đưa em ấy về nhà để đảm bảo an toàn.
Lục Cẩn Hiên cũng không thể bỏ lại chiếc xe của Lục Tử Tiệp trên đường cao tốc nên chỉ đành đánh ngất Vân Mộng, sau đó sử dụng năng lực đặc biệt, từ xa điều khiển chiếc xe của Tử Tiệp, cho nó tự động chạy trên đường. Hai chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu vực đó, chạy một vòng lớn mới trở về nhà.
…
Vân Mộng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô không nhớ rõ tại sao mình lại ngất xỉu, chỉ thấy đầu hơi đau.
Đúng rồi, đêm qua Lục Tử Tiệp bị thương nặng, bây giờ cậu ấy đã ổn chưa? Cô vội vén chăn trượt xuống giường, nhìn cách bày trí trong phòng thì có vẻ hiện tại cô đang ở biệt thự Pandora của Lục Cẩn Hiên, nghĩa là họ đã an toàn trở về.
Vân Mộng chạy ra khỏi phòng, sau đó gọi điện thoại cho Lục Cẩn Hiên để xác nhận. Chuông vừa reo, cô đã nhìn thấy anh xuất hiện trên hành lang, vẻ mặt nghiêm trang. Cô gấp gáp hỏi:
“Tử Tiệp thế nào rồi? Anh đã đưa em ấy đến bệnh viện chưa?”
“Nó về nhà rồi, bác sĩ riêng của Lục gia sẽ đến xử lý vết thương, em không cần lo.”
Về nhà? Không phải nên đến bệnh viện hay sao? Vân Mộng chần chờ một chút rồi cắn môi nhìn Lục Cẩn Hiên. Cô biết họ có bí mật gì đó giấu cô, chuyện ngày hôm qua là bằng chứng rõ ràng nhất!
“Lục tổng, anh có thể trả lời giúp em một câu hỏi không?”
“Chuyện gì?”
“Rốt cuộc người hôm qua là ai? Sao lại muốn ám sát Tử Tiệp?”
Vân Mộng biết hỏi như thế này không hay lắm, nhưng cô lại khó lòng dằn xuống sự tò mò của bản thân. Cô biết rõ thời điểm biết được sự thật về họ cũng là lúc bản thân vướng vào nguy hiểm, mặc dù vậy, cô vẫn thật lòng muốn biết!
Ngẩng đầu lên, cô chưa từng nhìn thấy Lục Cẩn Hiên tỏ ra âm trầm như lúc này, anh im lặng một lúc rồi mới trả lời:
“Em không nên hỏi nhiều thì hơn.”
Vân Mộng cứng đờ người, tự biết bản thân không có tư cách xen vào chuyện riêng tư của anh em họ, cô siết chặt nắm tay rồi tỏ ra bình tĩnh:
“Em hiểu rồi, vậy thì em không hỏi nữa, nhưng em có thể đi thăm Tử Tiệp không? Cậu ấy ra ngoài cùng em nên mới bị thương, em cảm thấy rất áy náy.”
“...”
Lục Cẩn Hiên không muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn ngập kiên định của cô, anh vô thức gật đầu đáp ứng.
Lục Tử Tiệp quả thật đã được đưa về nhà, nhưng không phải nhà ở phía Bắc mà là căn biệt thự số một, cách chỗ Lục Cẩn Hiên không xa..
Bên trong ngoài vị quản gia Vân Mộng đã gặp lần trước còn có hai nam một nữ, thấy cô, họ đều tỏ vẻ lạnh lùng. Chỉ khi Lục Cẩn Hiên ra hiệu cho họ không được bất lịch sự, họ mới mang vẻ mặt bất mãn đi ra ngoài.
Lục Tử Tiệp nằm trên giường, đôi môi vốn hồng hào trở nên tái nhợt và nứt nẻ như người bệnh nặng lâu ngày. Vân Mộng che miệng để không phát ra âm thanh hoảng sợ, cô có thể nhìn thấy băng vải thấm máu bên dưới lớp áo thun mỏng mà cậu ấy đang mặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT