Thấy người đep không từ chối nữa, Lục Tử Tiệp vui vẻ nở nụ cười rồi ngồi vào ghế lái. Nhìn khuôn mặt non nớt của cậu ta, Vân Mộng khó nén được tò mò:
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em? Hai mươi hai.” Thiếu niên cài dây an toàn, thuần thục khởi động xe rồi lùi ra ngoài, bàn tay đặt trên vô lăng vẫn còn treo một cái túi bóng màu đen.
Vân Mộng nói với cậu ta:
“Em trông giống mười tám tuổi hơn, với cả, cái túi này đựng gì vậy? Sao không bỏ xuống?”
Nghe cô hỏi, nụ cười trên môi Lục Tử Tiệp hơi cứng lại, sau đó cậu đặt nó qua bên cạnh mình, lén lút giấu đi và nói:
“Cơm của em.”
Cơm sao? Vân Mộng nhíu mày như suy nghĩ gì đó, rồi lại thôi. Người ta có ý giúp đỡ mà cô hỏi nhiều quá cũng không tốt lắm. Không cần nói cũng biết nhà Lục Tử Tiệp ở đâu, cô còn chưa quên ngày hôm đó ra khỏi khu biệt thự Pandora đã gặp cậu ta.
Những căn biệt thự ở Pandora tuy rằng trông hình dáng có chút giống nhau, nhưng sẽ được sửa lại tùy theo sở thích của mỗi vị chủ nhân. Không giống Lục Cẩn Hiên thích gam màu lạnh và tối, Lục Tử Tiệp chơi nổi hơn, toàn bộ căn biệt thự đều là màu vàng pastel.
Vừa xuống xe, Vân Mộng liền liếc mắt cảnh cáo Lục Tử Tiệp không được ôm mình lên nữa. Cô có cảm giác cậu ta chuẩn bị bế cô vào trong ấy!
“Em đã làm gì đâu chứ?” Lục Tử Tiệp chu môi tỏ vẻ vô tội, chỉ có mình cậu biết bản thân đang chột dạ. Chị gái này thật nhạy bén mà!
Hai người trước sau vào trong nhà, nhìn bài trí bên trong, Vân Mộng không khỏi buồn cười. Lục Tử Tiệp hai mươi hai tuổi nhưng tâm hồn giống con nít ba tuổi thật, một lượng lớn tranh vẽ hoạt hình treo trên tường nhà, phòng khách còn có cả mô hình to ngang người cô.
Vân Mộng thấy Lục Tử Tiệp khá giống em trai Vân Kiên của cô, đều thích mấy thứ đáng yêu.
Lục Tử Tiệp đỡ cô ngồi xuống rồi nói:
“Chị ngồi ở đây chờ chút.”
Cậu nhanh tay nhắn tin cho bên dịch vụ chăm sóc của khu biệt thự, chẳng mấy chốc sẽ có bác sĩ đến xem bệnh giúp.
Vân Mộng nói:
“Cảm ơn cậu.”
Thiếu niên ngồi xuống đối diện, đỏ mặt nói:
“Không cần cảm ơn, lần sau em hẹn chị đi xem phim, chị đừng từ chối là được.”
“Hả? Được rồi...” Vân Mộng không biết phải từ chối thế nào, lần đầu cô được ai đó nhỏ tuổi hơn tán tỉnh đấy!
Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt của Lục Tử Tiệp thật sự rất giống với Lục Cẩn Hiên, chỉ là biểu cảm và khí chất trên thân hơi đối lập mà thôi. Cô hoài nghi bọn họ là anh em, lần tới gặp mặt cô nhất định sẽ hỏi Lục Cẩn Hiên.
Hai người ngồi chờ một lát, bác sĩ thì chưa tới nhưng quản gia trong nhà lại xuất hiện. Vẻ mặt của ông lạnh lùng và đầy ghét bỏ, lúc nhìn thấy Vân Mộng thì không vui:
“Thiếu gia…”
“Không được bất lịch sự, đây là bạn của tôi.” Lục Tử Tiệp khó chịu nhăn mày.
Vân Mộng thấy không khí giữa họ có chút là lạ, lắp bắp chào hỏi:
“C-Chào chú…”
Quản gia chẳng thèm quan tâm đến cô, chỉ nhìn Lục Tử Tiệp.
Lục Tử Tiệp đứng lên, cho Vân Mộng một ánh mắt an tâm rồi xoay mặt qua đối diện với quản gia của mình.
Hai người họ rời khỏi phòng khách, tìm một chỗ kín đáo hơn để nói chuyện, Lục Tử Tiệp đút một tay vào túi quần, lên tiếng nhắc nhở:
“Nếu ông không bỏ được định kiến về con người thì đừng ở đây nữa, về nhà đi. Ông nên biết mẹ tôi cũng là người thường, thái độ vừa rồi làm tôi không chấp nhận nổi.”
“Tôi xin lỗi.” Quản gia sượng mặt.
Lục Tử Tiệp không hề cho ông ta mặt mũi:
“Lúc đứng trước mặt mẹ tôi, ông có dám dùng vẻ mặt khinh khỉnh đó nhìn bà ấy không? Tôi dám cá ông sẽ bị cha tôi móc mắt cho chó ăn ngay lập tức.”
Quản gia vô cùng áy náy:
“Thiếu gia đừng giận, tôi biết sai rồi.”
Ông quả thật không thích con người, đặc biệt là những phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ như thế, cho nên khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình đối tốt với cô ta, ông không tự chủ được mà tỏ thái độ ghét bỏ.
Lục Tử Tiệp không vui:
“Tôi đưa ông đến đây nhiều năm rồi, sao ông không học được cách chung sống hòa thuận với con người vậy?”
“Không phải vậy, tôi chỉ lo cho thiếu gia.” Quản gia thở dài. “Trước kia cậu cũng từng gặp phải mấy cô gái lừa đảo moi tiền rồi nên…”
Lục Tử Tiệp đen mặt;
“Trước kia là trước kia, lúc đó tôi còn trẻ không hiểu chuyện.”
Hóa ra ông ấy sợ cậu bị Vân Mộng lừa tiền? Sao ông không hiểu rằng chuyện kia đã qua rất lâu rồi, bây giờ cậu chẳng phải một đứa trẻ nữa.
Quả thật Lục Tử Tiệp không biết rằng trong mắt của quản gia, cậu và Lục Cẩn Hiên cũng chỉ như mấy đứa nhóc con chưa trải sự đời mà thôi. Tuổi thọ của ma cà rồng quá dài, cho nên hai hay ba mươi tuổi vẫn tính là con nít!
Sau khi cảnh cáo quản gia xong, Lục Tử Tiệp trở lại phòng khách, lúc này, Vân Mộng đang tựa vào ghế ngủ gật. Dáng vẻ của cô không tính quá mức xuất sắc, nhưng mùi hương lại rất đặc biệt, thơm thơm ngọt ngọt.
Lục Tử Tiệp đến gần cô, đưa tay vén những sợi tóc mềm của cô lên tai, khẽ thì thầm:
“Chị gái không cảnh giác gì cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT