*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộc Dung Chi mở to đôi mắt xinh đẹp, nói lớn:

"Tên xấu xa này, tự tay đâm chết anh ruột, làm xằng làm bậy, ỷ vào lực lượng hùng mạnh của mình để nô dịch mọi người ở Miêu Cương chúng tôi, Mộc Dung Chi tôi cho dù chết, cũng sẽ không bao giờ làm bạn với tên khốn khiếp như anh!"

Mặc dù bị trói, Mộc Dung Chi vẫn như trước không hề khuất phục.

Giữa đôi mắt đẹp tràn ngập sự lên án với Tần Thiên Lâm!

"Được lắm!"

Tần Thiên Lâm trầm giọng."Bốp!" một tiếng!

Chiếc roi lên tiếng trả lời, đánh mạnh lên người Mộc Dung Chi!

Chỉ trong nháy mắt, trên cánh tay Mộc Dung Chi xuất hiện một vệt đỏ thật dài

Không cần nghi ngờ gì nữa, nếu tiếp tục đánh thêm hai roi, những vết gồ phía trên roi nhất định sẽ khiến Mộc Dụng Chi chảy đầy máu!

Mộc Dung Chi trước nay chưa từng nghĩ đến, một chiếc roi lại có thể đem cho người ta nỗi đau kinh khủng đến thế!

Những vết gồ trên roi không hề bắt mắt, nhưng thật ra lại bén nhọn như châm, sắc bén vô cùng!

Ánh mắt Mộc Dung Chi kinh ngạc, không hề phòng bị mà mở to.

Hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ đến khi môi trắng bệch, để tránh đau đến mức phát ra tiếng

"Đúng là có cốt khí!"

Tần Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, tùy ý đưa rơi vào tay thống lĩnh kiểm sĩ Thiết Ưng bên cạnh.

"Đánh cho tôi, cứ đánh trước một trăm roi đã!"

"Vâng, thưa cậu chủ!"

Những người bên phía Trại Thanh Mộc, kể từ lúc Mộc Dung Chi sang đã luôn quan tâm đến động tỉnh phía bên này.

Ngay từ đầu, là dì Lan và chú Hoa cả hai người đều chết dưới tay Tần Thiên Lâm.

Giờ đây trước mắt bao nhiêu người, Thiếu chủ lại bị tên xấu xa Tần Thiên Lâm trói lại, lại còn phải chịu sỉ nhục đến nhường này...

Đến ngay cả những người không thuộc Trại Thanh Mộc cũng không thể ngồi yên!

Có người chạy đến bên cạnh Nam Tuấn Sái: "Đại trại chủ! Tần Thiên Lâm đúng là một kẻ xấu xa, lại dám làm nhục người phía Tây Nam Miêu Cương chúng ta!"

"Cho dù thế nào, ít ra Mộc Dung Chi cũng là thiếu chủ một trại, anh ta như vậy đúng là tùy ý làm xằng làm bậy!"

"Trại Thanh Mộc có kết cục thế này, tôi cũng cảm thấy lạnh lòng, không bằng chúng ta liều mạng với Tần Thiên Lâm! Dù sao nói thế nào thì bên phía chúng ta cũng đông người hơn mà!"

Nam Tuấn Sái nghe được những lời nhận xét của người này, anh ta cũng dừng đòn tấn công lại một chút.

Nhưng suy nghĩ một lát, Nam Tuấn Sái liền thở dài.

"Không, không còn cơ hội nữa... Nếu ngay từ đầu, thừa dịp người của chúng ta tinh thần sung mãn, có lẽ miễn cưỡng còn có thể hợp lại mở ra đường máu, nhưng tất nhiên sẽ tử thương nghiêm trọng".

"Có thể bắt đầu được, người bên phía chúng ta nhìn thấy vũ khí nóng Tần Thiên Lâm mang theo liền mất đi sĩ khí, một đám sợ đến mức mất hồn mất vía, làm gì còn sức mà chiến đấu chứ?"



"Lầy.." Nam Tuấn Sái lại thở dài một hơi, trên mặt đầy vẻ bất lực.

"Chuyện đến nước này, phải dùng hết cách bảo toàn mọi người, đó chính là biện pháp duy nhất"

Nam Tuấn Sái xoay người nhìn về phía Tần Thiên Lâm và Mộc Dung Chi.

Quần áo đỏ tươi, đã không rõ đây là màu máu tươi nhiễm đỏ hay màu sắc vốn dĩ đã như vậy.

Nếu như... Nếu có thể đi ra ngoài, Nam Tuấn Sái chỉ có thể cố gắng hơn để bồi thường cho Trại Thanh Mộc.

Dường như đây là việc duy nhất mà anh ta có thể làm.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play