*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộc Dung Chi nước mắt lưng tròng, tức giận hét lên: "Tần Thiên Lâm, anh muốn gì thì cứ đối phó với tôi. Chỉ biết giết người vô tội thì có gì hay ho?"

"Những người vô tội?"

Tần Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: "Người vô tội mà muốn giết tôi, vậy còn được xem là người vô tội hay không?"

Vừa nói, Tần Thiên Lâm vừa vẫy tay, Kiếm sĩ Thiết Ưng ở phía sau anh ta lập tức chĩa nòng đại bác vào những người của trại Thanh Mộc ở phía sau Mộc Dung Chi.

"Đám người trong trại của cô, hình như không biết yên phận cho lắm... Cô Mộc, tôi thật không thể yên tâm được, còn cô nghĩ thế nào?"

Mộc Dung Chi nghiến răng, liếc nhìn lại.

Tất cả mọi người ở trại Thanh Mộc đều đang rất kích động, nghiến răng nghiến lợi, hận chưa thể lập tức xông lên, liều mạng chiến đấu với Tần Thiên Lâm.

“Anh muốn làm gì?” Mộc Dung Chi hỏi.

“Khụ khụ."

Tần Thiên Lâm đứng dậy lắc đầu: "Một đám người cứ đứng đó nhìn tôi chằm chằm như vậy làm tôi thật khó mà ngồi yên được! Cô Mộc, cô nghĩ tôi nên giết họ hay là thả họ đi?”



"Thiểu chủ..."

Mọi người ở trại Thanh Mộc ai nấy đều lộ vẻ bị thương.

Mộc Dung Chi nghiến răng cố kéo miệng thành một nụ cười: "Mọi người đừng quá buồn như vậy, nếu tôi không thể trở về... xin mọi người hãy chăm sóc cho mẹ tôi."

Vừa nói, Mộc Dung Chi vừa ra hiệu cho một trưởng lão tiến lên và đưa cho cô ấy quả bồ đề giấu trong túi. Dặn dò xong thì Mộc Dung Chi quay lại.

Mộc Dung Chi nói với đám thuộc hạ Tần Phiệt: "Đi đi, bọn họ sẽ không đối phó với... thiểu chủ của các người nữa đâu!"

Hai chữ thiếu chủ, cô ấy vừa nói vừa nghiến chặt răng.

Tần Thiên Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt mỉm cười hài lòng.

Kẻ biết thời thế mới là anh hùng.

Anh ta ghét nhất loại người giả vờ ngốc nghếch như Nam Tuấn Sài

Mộc Dụng Chi biết mình không thể trốn thoát nên đã chủ động bước đến, để làm vừa lòng anh ta.

Tần Thiên Lâm dang hai tay ra vẻ chào đón Mộc Dung Chi.

"Người đẹp, đã biết sớm muộn gì cũng là người của tôi, ban đầu cần gì phải làm đến vậy?"

Mộc Dung Chi im lặng không nói lời nào.

Tần Thiên Lâm lại hi hi hai tiếng: "Người đẹp, sao vậy, vẫn còn buồn vì chuyện gì Lan của cô à?"

"Không!"



"Hỗn láo!"

Kiếm sĩ Thiết Ưng đứng sau lưng Tần Thiên Lâm lập tức tiến lên một bước, rút trường kiếm chĩa vào Mộc Dung Chi!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play