*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mức cảnh báo này nhẹ nhàng hơn so với chỗ cất giấu kho báu thần binh lợi khí.

Nam Tuấn Sái thở dài một cái, lau mồ hôi đọng ở trên trán vì quá căng thẳng. Cuối cùng cũng thành công vào được!

Lúc trước, trong thần kinh kho báu, không gặp bất kì cơ quan nào.

Vậy thì một cái kho báu như vậy có lẽ cũng không có cơ quan gì đâu nhỉ?

Tay của Nam Tuấn Sái đụng vào cánh cửa kho báu, đột nhiên ông ta hét to: "Mọi người gục xuống, cẩn thận cơ quan, tôi sắp mở cửa rồi đây!"

Tất cả mọi người ở phía tây nam Miêu Cương đều đã gục xuống hết.

Hai tay Nam Tuấn Sái dùng hết nội lực, hít vào một hơi, mạnh mẽ đẩy thẳng về phía trước. "Rầm rầm!".

Cửa đã được mở ra!

Xung quanh đều là ánh sáng vàng, ngay lập tức chiếu thẳng vào người làm cho mắt mở không ra.

"Biến ngay biến ngay! Nhường đường cho thiếu chủ của bọn ta!"

"Tránh ra mau, đứng dậy hết đi, dù có giết chết người cũng phải nhường đường lại cho thiếu chủ Thiên Lâm của bọn ta!"

Kiếm sĩ Thiết Ưng hùng hổ, cả người đang nằm rạp trên mặt đất cũng đã đứng dậy.

Một số người Miêu Cương nhìn thấy vậy, lại trông thấy phía trước không có gì giống như là sẽ có nguy hiểm xảy ra, nhao nhao đứng dậy nhường đường.

Cả người bị giữ lại là một chuyện vô cùng nhục nhã. Nên nếu có thể đứng dậy thì tất cả đều sẽ gắng sức đứng dậy.

Kiếm sĩ Thiết Ưng đi thẳng đến chỗ Nam Tuấn Sái, lên tiếng:

"Này, khoan hãy mở ra! Để thiếu chủ của bọn ta bước vào!".

Thực lực của kiếm sĩ Thiết Ưng không có gì hơn Nam Tuấn Sái, cũng có thể xem là hai người ngang hàng với nhau. Dù là như vậy, Nam Tuấn Sái vẫn phải nhường đường cho đối phương. Thực lực thấp kém mà còn dám ở trước mặt Nam Tuấn Sái kiêu ngạo như vậy.

Nếu như không phải đang trong tình trạng giống vậy thì chỉ sợ rằng không biết đã chết bao nhiêu người rồi.

Kiếm sĩ Thiết Ưng dọn ra một con đường, sau đó dồn dập tránh ra hai bên.

Tân Thiên Lâm đi ở giữa đường, mắt nhìn thoáng qua kho báu ở ngay chính giữa. Sau đó, vẻ mặt có chút không vui.

"Đại trại chủ Nam Tuấn Sái, ông đào bới trong thời gian dài như vậy để tìm được cái này đấy à?"

"Đúng vậy".

Nam Tuấn Sái cười trừ một cái: "Dù sao lúc trước bọn tôi cũng chưa từng đi qua cái huyệt mộ này, chỉ có thể đào bừa mà thôi. Tìm được thử kho báu này, đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi..."

Tần Thiên Lâm cắt ngang lời nói của Nam Tuấn Sái, cười lạnh một cái: "Cái này là kho báu giả thì có, bên trong chỉ có một ít tranh chữ vàng bạc. Mấy cái đó Tân Phiệt của bọn tôi có rất nhiều!"

Kho báu này nằm giữa nằm giữa nơi cất giấu, có một ít loại vàng bạc tranh chữ. Nó cũng đáng giá nhưng lại không phải bảo bối quý hiếm gì.

Đối với việc phát triển năng lực của võ giả cũng không có tác dụng gì.

Nhưng mà những bảo bối này cũng đủ để mấy kẻ nghèo hèn trở nên giàu có một phương!

Dù sao thì những khó báu trước mặt này rất có khả năng là thứ mà hoàng thất hoàng triều Đại Kiến ở các thời kỳ cất giấu!

Vàng bạc châu báu, các loại đồ cổ tranh vẽ ở đây giống như là được dùng bút pháp kì lạ gì đó hoặc nước Sơn được bảo quản một cách đặc biệt. Không giống như những kho báu thần binh trên đất, những châu báu đó gặp gió sẽ bị hư hại ngay.

Cửa đã mở được hơn một nữa rồi, vàng bạc châu báu bên trong như đang chiếu sáng rực rỡ, đồ cổ tranh vẽ cũng không thấy biến chất gì nhiều.

Nam Tuấn Sái nhìn vào kho báu rồi lại nhìn Tân Thiên Lâm, trong lòng ông ta có hơi vui vẻ.

Tần Thiên Lâm không quan tâm đến những vàng bạc châu báu này nhưng ông ta lại rất quan tâm!



Kiếm sĩ Thiết Ưng nghe xong thì ngay lập tức chạy đến xô ngã Nam Tuấn Sái. "Này, ông điên rồi à?"

"Thiểu chủ Tân Phiệt của bọn ta thấy được những thứ này thì dĩ nhiên nó sẽ thuộc về thiếu chủ Tân Phiệt của bọn ta. Cho dù thiểu chủ của bọn ta có không thèm nó đi nữa thì cũng không tới phần ông được đâu!"

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play