*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Vũ Phong căn bản không dám động vào, lỡ đâu giống như Mộc Dung Chi kia, không cẩn thận mà kích động sương độc gì đó...
Bản thân giờ đây một chút biện pháp cũng chẳng có!
Tần Vũ Phong tiếp tục đi về phía trước, không biết rằng đã đi được bao lâu, anh gần như cho rằng mộ đạo này dường như không có phần cuối.
Sau đó, một màn khiến anh vô cùng kinh ngạc liền xuất hiện rồi!
Trước mặt thể mà lại là một cửa hàng đã bị chặn lại!
Rõ ràng là trước đó Tần Vũ Phong từ kho báu thần binh ra đến chỗ cửa hàng kia!
Rõ ràng là một đường thẳng, chính mình sao lại trở về chỗ ban đầu rồi?
Nhất thời, trong lòng Tân Vũ Phong kinh ngạc không thôi!
Tần Vũ Phong nghiến chặt răng, đại não đang nhanh chóng chuyển động...
Đột nhiên, Tân Vũ Phong đã phát hiện ra một chi tiết cực nhỏ cực nhỏ!
Dựa vào mắt thường, gần như không thể nào phân biệt rõ!
Sự sắp xếp của những viên gạch này thực ra không phải là giống với lúc đầu khi tiến vào mộ huyệt!
Ở giữa mỗi viên gạch đều có một chi tiết sai vị trí nho nhỏ!
Nhỏ bé đến mức mắt thường gần như không thể nào phân biệt rõ được, chỉ có dùng móng tay quệt qua mới có thể cảm nhận từng chút một sự đan xen chằng chịt như vậy ở mép mỗi viên gạch đá!
Vấn đề chính là nằm ở trong này!
Những sự đan xen nhỏ bé này dẫn đến phần mộ đạo này thực ra là quanh co uốn lượn!
Mà điều này dường như không có cách nào phân rõ được sự khác biệt khiến cho mắt thường truyền thông tin cho đại não rằng:
Phần mộ đào này chính là nối thẳng!
Đại khái cách mỗi trăm mét đều sẽ có một đoạn đường đi mà hai bên vách tường không có dạ minh châu.
So sánh rõ ràng trước sau, dẫn đến bên trong đoạn đường không có dụ minh châu, trước mắt thấy một vật màu đen kịt.
Mà người ta sẽ vô thức tránh né bên tường, đi theo con đường ở chính giữa để dựa vào hiệu quả của việc đi thành một đường thẳng, tự mình cho rằng bản thân nhìn rõ những gì trước mắt.
Trên thực tế là đã bị phần mộ đạo này mê hoặc rồi!
Nếu như đã tìm được cách phá giải, vậy thì tất cả những chuyện trước mắt đều dễ dàng giải quyết. Khóe miệng Tần Vũ Phong nhếch lên thành một nụ cười, tất cả toàn bộ mọi việc đều không thành vấn đề nữa!
Anh hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chạm vào đường nối trên đất, mỗi lần đầu ngón tay bị quán tính của kẽ đất làm chếch đi một tấc, anh liền theo hướng ngược lại chếch đi một tấc.
Mà di động vừa đi vừa về như vậy, Tân Vũ Phong đã tìm ra được một quy luật: Dọc theo một đường thẳng tắp chính xác mà tiến lên thì sẽ không đụng tới cơ quan!
Mà mỗi lần đi đến nơi u ám tối tăm, Tân Vũ Phong cũng không ỷ vào phương pháp phá giải mình vừa tìm ra mà xem thường mộ đạo trước mắt.
Ngược lại, mỗi lần đi tới nơi tối tăm sẽ cẩn thận từng li từng tí, bật sáng chiếc bật lửa, dựa vào một chút ánh sáng yếu ớt đó mà phân rõ địa hình.
Nơi tối tăm này, mặc dù trong bóng đêm không rõ ràng, nhưng một khi có ánh sáng yếu ớt chiếu vào liền có thể nhìn ra sự chuyển biến...
Lúc Tân Vũ Phong đi đến chỗ chuyển vòng đầu tiên liền bắt đầu dựa vào ánh sáng của chiếc bật lửa mà cẩn thận phân rõ mỗi một khối gạch đá.
Quả nhiên xuất hiện hiện tượng lạ! | Một khối gạch đá trên vách tường, đại khái rằng khi Tần Vũ Phong đang kiễng chân, đưa tay ra liền có thể đụng vào nơi cao nhất.
Bên trên có đường vân mà cực kì không rõ nét.
Điều này cũng chứng thực được một ý nghĩ trong đầu Tân Vũ Phong... Sự hình thành của chỗ mộ huyệt này không phải giống như dân gian truyền miệng.
Cũng không phải là phiên bản mà hoàng thất Đại Hạ vẫn luôn lưu truyền kia, mà hình thành trong những năm cuối của vương triều Đại Kiền.
Vừa vặn ngược lại!
Phần mộ đạo này hẳn là hình thành tại thời điểm vương triều Đại Kiền vừa lập, thậm chí là sớm hơn!
- ------------------