*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thậm chí... tình trạng thể chất hiện tại có thể không bằng một người đàn ông trưởng thành bình thường, huống chi là một người học võ!

Tần Vũ Phong nằm trên mặt đất thật lâu, đan điền trong cơ thể đã từ từ tích tụ được một ít nội lực.

Anh đang cố gắng để huy động nội lực yếu ớt để hồi phục cơ thể đang vô cùng kiệt quệ của mình.

Ở đây, Tần Vũ Phong khó có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian.

Tất cả chìm vào sự đen tối, không biết mình đang ở vào năm nào, tháng nào và cũng chẳng rõ giờ giấc gì.

Thật lâu sau, Tần Vũ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người chống hai tay xuống đất, cố gắng chống đỡ để bản thân có thể đứng dậy được.

Bất luận như thế nào, vẫn có thể cử động được là điều tốt nhất.

Tân Vũ Phong nhắm mắt lại, cho dù để thành công sống sót sau vụ tự nổ, nhưng tình trạng hiện tại của anh ta vẫn rất khó khăn.

Trong huyệt mộ có rất nhiều cơ quan, với thể lực và tu vi hiện tại của Tần Vũ Phong, về cơ bản thật khó để di chuyển!

Hy vọng có thể sống sót trong huyệt mộ đã là vô cùng mong manh!

Tuy nhiên, việc rời khỏi huyệt mộ là chuyện có thể làm được...

Tần Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi.

Nếu anh không rời khỏi huyệt mộ... Tất cả những người có mặt tại hiện trường trước đó, bao gồm cả Tần Thiên Lâm, đều cho rằng anh ấy nhất định sẽ chết!

Nếu anh rời khỏi huyệt mộ, và sống cuộc sống ẩn dật, Tần Thiên Lâm cũng sẽ mặc định rằng anh đã chết, và cũng sẽ không tiếp tục tìm kiếm anh nữa.

Nếu như ở ẩn, cẩn thận tránh xa Tần Phiệt và rời xa Dương Hải Đế Đô, có thể may mắn có một cuộc sống ổn định...

Nhưng Tân Vũ Phong làm sao có thể bằng lòng chấp nhận như vậy chứ? Chắc chắn không thể cam tâm sống như vậy được.

Đã từng là Thiên Sách chiến thần của Phong Vân, là người đứng đầu của hàng trăm ngàn người, làm sao có thể cam tâm sống tiếp cuộc đời còn lại như thế này chứ, trở nên tầm thường không có ích và sống cuộc đời mai danh ẩn tích.

Trở thành một người bình thường trói gà không chặt!

Tần Vũ Phong không cho phép nửa phần còn lại của cuộc đời mình phải có kết cục như thế.

Khi đó, Lâm Kiều Như phải sống như thế nào chứ?

Mặc dù Tần Thiên Lâm không biết Lâm Kiều Như hiện vẫn đang ở Đế Đô, đã trở về thân phận con gái của Yến Phiệt phiệt chủ.

Tuy nhiên, khi Tần Thiên Lâm tìm được tung tích của Lâm Kiều Như, với thế lực của Tần Thiên Lâm, sợ rằng ngay cả Yến Phiệt cũng có chút kiêng dè.

Tần Vũ Phong có thể cam đoan rằng, trong giới giang hồ, người có khả năng chiến đấu với Tần Thiên Lâm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng Yến Phiệt, làm sao có thể có được đẳng cấp đó chứ?

Có điều cần phải biết, đến nước này rồi thì thực lực, tài chính, địa vị, người ta không thiếu bất kỳ thứ gì hết.



Nhưng bây giờ Tân Vũ Phong đã biết tung tích của mẹ mình, làm sao có thể cam tâm từ bỏ?

Tần Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi nói rằng người đàn ông rơi lệ không phải là chuyện nhẹ nhàng, nhưng lúc này, ngay cả Tần Vũ Phong cũng không nhịn được chảy ra hai hàng nước mắt.

"Mẹ, Kiều Như, hai người có ai có thể cho con biết bây giờ con nên làm gì không..."

Thứ đặt ở trước mặt Tần Vũ Phong vào lúc này, coi như đều là ngõ cụt!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play