*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, trên mặt anh lúc này lại nở một nụ cười kỳ lạ.
"Tân Thiên Lâm."
"Hôm nay nếu như tạo không chết, lần sau gặp lại, người chết chắc chắn sẽ là mày. Mà..."
"Nếu như hôm nay tao phải chết, Tân Thiên Lâm, mày tuyệt đối."
"Cũng không thể sống sót rời khỏi nơi này!" Lời vừa dứt, trái tim Tân Thiên Lâm liền trĩu nặng! Con mắt điện tử phát hiện nội lực của Tân Vũ Phong đang không ngừng tuôn ra một cách hỗn loạn! Có thể nói là điên rồ!
Bởi vì kinh mạch toàn thân đang chảy ngược dòng, cộng thêm cái chịu một đòn đánh nặng nề của Tần Thiên Lâm, Tần Vũ Phong phải họ một lúc mới bình tĩnh trở lại.
Nụ cười trên mặt anh lúc này đã lộ ra vẻ bị thương.
Nghĩ đến đường đường Tân Thiên Vũ, chiến thần từng xông thẳng vào Bắc cảnh giết địch, đánh đâu thắng đó, chưa từng phải nhận thất bại.
Hôm nay lại bỏ mạng ở chốn này.
Nơi sâu thẳm của lăng mộ tại Tây Nam Miêu Cương.
Giống như là phần mộ đã được chuẩn bị sẵn cho anh từ trước!
Nhưng anh, Tần Thiên Vũ, tuyệt đối không bao giờ cam chịu số phận!
Giống như hàng ngàn hàng vạn binh lính tại Bắc cảnh!
Tần Vũ Phong vẫn còn nhớ, lúc trước khi anh còn ở trong đội cảm tử Bắc cảnh.
Có một chiến hữu còn trẻ hơn cả mình, cùng lắm chỉ mười lăm, mười sáu tuổi gì đó.
Nhưng lại dám một mình cầm lựu đạn, lao vào trận chiến với kẻ thù.
Lúc ấy Tần Vũ Phong không hiểu nổi, hỏi cậu ấy vì sao lại làm thế.
Cậu ấy vẫn còn là một thanh niên chưa đủ lớn, nhìn anh cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Anh, loại chuyện này, giết một đổi một không thiệt, giết một đổi hai, càng lời!"
Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cảm nhận sự đau đớn sâu sắc khi kinh mạch toàn thân đang chảy ngược. Giết một gã Tân Thiên Lâm, không thiệt! Coi như có kẻ làm bạn trên đường xuống suối vàng! Giết thêm hai tên kiếm sĩ Thiết Ưng nữa là coi như kiếm lời!
Một mạng đổi một mạng!
Dùng tính mạng của Thiếu chủ Tần Phiệt để cúng tế cho sự hy sinh của chiến thần Thiên Vũ!
"Không xong rồi!"
Lúc này cuối cùng Tân Thiên Lâm đã tỉnh táo lại, hiểu ra ý đồ của Tân Vũ Phong, trong lòng lập tức không thể kiềm chế sự sợ hãi và kinh hoàng.
Huống hồ người ở Tây Nam Miêu Cương cũng không hẳn là cùng phe với Tân Vũ Phong, cùng lắm là đội bên lợi dụng lẫn nhau!
Chỉ mình Mộc Dung Chi cứ do dự đứng tại chỗ, cắn chặt răng không muốn rời đi. Cuối cùng, một người của trại Thanh Mộc phải chạy tới, cứng rắn buộc Mộc Dung Chi phải bỏ chạy!
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT