*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến thần Tu La, khởi động rồi.
Tần Vũ Phong hít sâu một hơi, một tay sờ về đạo Bắc Thần phía bên hông.
"Cheng" một tiếng, đạo Bắc Thần theo tiếng mà tuột khỏi bao!
Đối mặt với thanh kiếm sắc bén của Tân Thiên Lâm, Tân Vũ Phong không sợ chút nào, ngược lại còn lấy ra đao Bắc Thần, tương tự chỉ về Tần Thiên Lâm.
"Vậy thử, cậu tiếp tục thử thanh đạo này của tôi xem!"
Tần Vũ Phong nói xong, một tay nắm lưỡi đao, máu tươi lúc này róc rách chảy ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ toàn bộ lưỡi đao!
Dòng máu tươi kia, phảng phất nóng bỏng, để đao Bắc Thần rung rung không ngừng! Đạo Bắc Thần theo anh chinh chiến nhiều năm, tuy rằng chưa sinh khí linh, nhưng sớm có linh tính! Đao Bắc Thần, cùng anh tâm ý tương thông!
Máu tươi nhuộm lưỡi đao, đạo Bắc Thần điên cuồng rung lên.
Đạo Bắc Thần ở trong tay Tân Vũ Phong, phong minh vang vọng!
Mà những thần binh lợi khí qunh khu vực, dường như cũng bị đao Bắc Thần ảnh hưởng, lúc ẩn lúc hiện, tựa hồ cũng đang vì đó mà rung lên!
Phải biết, ở trong kho chứa vật báu này, toàn là thần binh chân chính, mỗi cái đều có khí linh!
Giờ khắc này, lại bị một cái chỉ là có linh tính như đạo Bắc Thần ảnh hưởng...
Đủ thấy cây đao này, còn có ý chí mạnh mẽ của chủ thanh đao!
Một luồng hào khí trang chí nuốt trọn giang sơn, trong nháy mắt tự nhiên mà sinh ra!
"Trường Đạo làm bài ca, máu làm rượu!"
Tần Vũ Phong cao giọng ngâm một tiếng, đao Bắc Thần trong tay sau khi uống qua máu tươi, càng có vẻ tràn đầy lệ khí, vô cùng sắc bén.
"Tân Thiên Vũ tôi dù có bé cũng không cong, sao lại có thể kinh hãi như Tân Thiên Lâm cậu?"
"Trường đào sẵn trong tay, cho dù hôm nay có là thiên quân vạn mã của Tân Phiệt cậu."
"Thì có thể thế nào?"
Tân Thiên Lâm nghe thấy mấy câu nói của Tân Vũ Phong, giận quá mà cười.
"Hay, hay cho một câu có thể thể nào!"
"Vừa bắt đầu là tôi khinh địch, bây giờ chúng ta tái chiến xem!"
Tân Thiên Lâm nói xong, nắm chặt trường kiếm trong tay. "Ầm!"
Khí thế thuộc về tông sư cường giả đỉnh cao, toàn diện bạo phát!
Không ít người ở Tây Nam Miêu Cương, trong nháy mắt đã bị uy thế của lần bạo phát thứ hai này làm cho ngột ngạt thở không noi!
Áp chế vượt cấp!
Mọi người tại đây, ngoại trừ cường giả như Nam Tuấn Sái, với Tần Vũ Phong đã từng thân là chiến thần Thiên, e là, không ai có thể chịu được!
Tần Vũ Phong lần này không đợi Tần Thiên Lâm ra tay, bản thân anh đã hai chân đạp đất, xông về phía Tần Thiên Lâm!
Tân Vũ Phong sử dụng một chiêu đao pháp tự nghĩ ra, khai thiên!
Tần Vũ Phong nháy một cái đến độ cao hơn một mét, đạo Bắc Thần trong tay quay về Tần Thiên Lâm, ngang trời đánh xuống!
Bất kể là tốc độ, sức mạnh, vẫn là góc độ mà Tần Vũ Phong chọn.
Đều là không chê vào đâu được!
Hơn nữa, lần này sử dụng tới khai thiên, trạng thái của Tần Vũ Phong, so với thời điểm trước đây đổi chiến với Triệu Thiên Lãng Để Đô, tốt hơn không ít!
Lưỡi đao chói mắt, trong nháy mắt, không ít người đều bởi vì không chịu nổi ánh sáng mạnh như vậy, theo bản năng mà nhằm chặt mắt lại.
"Trò mèo!"
Tân Thiên Lâm lại chỉ khinh thường cười nhạo một tiếng, ngay sau đó trong miệng hét lớn:
"Nhật nguyệt thần huy!"
Chỉ thấy trường kiếm trong tay Tần Thiên Lâm, quét ngang qua, ánh kiếm ở giữa không trung, lưu lại một vầng ánh kiếm như trăng như mặt trời!
"Không, hết thảy đều chưa có kết thúc."
Tần Vũ Phong hơi hơi mở miệng, âm thanh nhẹ, chỉ có mình anh có thể nghe thấy.
"Oanh!"
- ------------------