*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chúc Cửu Sinh nhíu mày: "Tống Linh Hoa, có phải anh dựa vào việc bản thân là thiếu chủ của trại Hắc Thủy nên nghĩ mình giỏi quá rồi đúng không? Tôi, Chúc Cửu Sinh, không phải bình thường vẫn nể mặt anh sao?"
Bầu không khí giữa hai người đàn ông trẻ tuổi ngay lập tức bị kéo căng.
Tống Trung Hãn đứng ở một bên, vẻ mặt âm trầm.
Nếu hai người trẻ này ra tay đánh nhau, ông ta sẽ không tiện chen vào!
Suy cho cùng, thực lực của Chúc Cửu Sinh mạnh hơn con của ông ta rất nhiều!
Tống Trung Hãn không muốn nhìn thấy vết thương cũ của con trai chưa lành, lại bị Chúc Cửu Sinh đánh bị thương thêm!
Tổng Trung Hãn nghiến răng, đang chuẩn bị đứng ra.
"Hừ!"
Đột nhiên, Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
Hai người này coi mình là con mồi của họ sao?
Lại còn tranh nhau!
“Này” Tần Vũ Phong tươi cười nói: “Hai người thật sự nghĩ rằng chắc chắn đánh bại được tôi, bây giờ đang tranh giành ai sẽ xử lý tôi? Không hỏi ý kiến của tôi à? Còn chưa biết ai thẳng ai thua đâu!"
Sau khi nghe những lời Tân Vũ Phong nói, công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh ngừng tranh luận.
Sau đó, cả hai đồng thời cười phá lên.
"Ha ha ha..."
"Ha ha ha.."
Chúc Cửu Sinh cười rất sảng khoái, còn tiếng cười của công tử Linh Hoa nghe lại rất kỳ quái.
Vết thương trên mặt đau nhói khiến công tử Linh Hoa không dám cử động nhiều, chỉ có thể phát ra từng tiếng hừ lạnh liên tiếp từ mũi.
Chúc Cửu Sinh cúi người ôm bụng cười, một tay lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt: "Tên nhãi này, lại còn tự cho rằng mình tài giỏi!"
Công tử Linh Hoa cũng giễu cợt: "Cùng chỉ mới đánh bại tôi một lần mà đã cho rằng bản thân là cái thứ gì rồi không biết!"
Hai người lúc này chỉ có ý giễu cợt những gì Tần Vũ Phong nói, không hề cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù cả hai người đều từng bị đánh bại dưới tay Tân Vũ Phong, nhưng bên phía Tống Linh Hoa có Tống Trung Hãn, phía Chúc Cửu Sinh có Đại trưởng lão.
Cả hai đều đều tràn đầy tự tin vì có sự hỗ trợ của tông sự cường giả, đều cảm thấy bản thân thắng chắc rồi.
Cho dù Tần Vũ Phong có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một ám kình đỉnh.
Thực sự có phần không coi tông sư cường giả bọn họ ra gì rồi!
"Tên nhóc thối!"
Tống Trung Hãn bước tới, giơ hai tay ra, giống như chuẩn bị ra đòn: "Nếu cậu đã không hiểu phép tắc, vậy thì tôi sẽ tự mình xử lý cái tật hôi hám không biết trời cao đất dày này của cậu!"
Tống Trung Hãn nói, liền chuẩn bị ra tay với Tân Vũ Phong.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, phía xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú.
"Bùm" một tiếng! Một luồng khí thế cực kỳ khủng bố tỏa ra.
Chấn động khắp nơi, cực kỳ độc đoán!
Như thể uy nghiêm ngút trời, chấn động tứ phương!
Tất cả mọi người của Thất Thập Nhị trại đều cảm thấy khí tức áp bức quen thuộc này, nét mặt ai nấy đều thay đổi.
"Đại trại chủ đến rồi!"
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT