*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng vậy đấy, phô trương cái gì, kiêu ngạo cái gì? Cuối cùng không phải cũng phải chạy sao, lãng phí thời gian làm cái gì!”.

“Nói cho cùng, cẫn là sự thiếu chủ và Ly Hỏa Trại của chúng ta, tiếng tăm lừng lẫy!”

“Vũ lực của thiếu chủ! Vũ lực của Ly Hỏa Trại!”

Những tiếng khinh thường Tần Vũ Phong cùng những âm thanh nịnh nọt truyền tới tại Chúc Cửu Sinh.

Chúc Cửu Sinh mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng vô cùng khinh thường.

Nhưng lúc này, một nhân vật chính khác của sự việc.

Mộc Dung Chi nhìn theo bóng lưng đi xa của Tân Vũ Phong, trong lòng vô cùng phức tạp.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta chớp chớp, và cuối cùng, chỉ thở dài một hơi.

Cô ta quả thực thành tâm thành ý hy vọng Tần Vũ Phong rời đi.

Dù gì thì ở đây thực sự quá nguy hiểm, nếu thực sự muốn bảo vệ cô ta, thay vì ở lại đây cùng cô ấy chịu khổ, ngược lại không bằng nhanh chóng rời đi, tìm trại Thanh Mộc cầu cứu.

Tuy nhiên, Tần Vũ Phong thực sự đi như vậy, cô ta không biết tại sao lại có chút thất vọng...

Rốt cuộc thì trên thế giới này, không tồn tại anh hùng thật sự, phải không?

Đương nhiên, nếu như Tần Vũ Phong bởi vì sợ hãi, không muốn nhúng ta vào chuyện này, không trở về trại Thanh Mộc báo tin.

Mộc Dung Chi cũng không có gì oán giận.

Hai người tình cờ gặp nhau, không thân không thích, vừa rồi Tần Vũ Phong có thể đứng ra, Mộc Dung Chi đã vô cùng cảm kích.

Tuy nhiên, vào lúc này, khi tất cả mọi người đều cho rằng Tân Vũ Phong bởi vì sợ hãi mà chuẩn bị rời đi.

Tân Vũ Phong lại dừng bước, đứng nguyên tại chỗ,

Vị trí mà anh đứng lúc này, vừa hay ở chính giữa Mộc Dung Chi và đám người của Ly Hỏa Trại.

Tần Vũ Phong đứng ở đó, phía sau một trăm mét, là vách núi mà Mộc Dung Chi đứng, phía trước mà hàng trăm cao thủ của Ly Hỏa Trại.

Lúc này, Tần Vũ Phong dường như đang cùng đám người của Ly Hỏa Trại, xa xa đối mặt với nhau.

Anh đưa tay nắm lấy trường đạo ở thắt lưng, sau đó rút ra.

“Này, cậu nhóc, cậu đang làm gì vậy?”.

Chúc Cửu Sinh trông thấy Tần Vũ Phong đứng ở đó hồi lâu, lập tức có chút không thoải mái, mắng chửi: “Còn không mau cút đi cho ông?”

“Muốn cút thì màu cút đi, nếu chậm chân thì cậu nhất định phải chết!”

Đối với sự uy hiếp của Chúc Cửu Sinh, Tân Vũ Phong vẫn giữ dáng vẻ im lặng như không nghe thấy, tiếp tục trầm mặc.

Anh nâng Đao Bắc Thần trong tay lên, lưỡi đao lóe sáng, phản chiếu ánh nắng chói chang.

Ngay sau đó, Tần Vũ Phong đột nhiên chém Đạo Bắc Thần trong tay xuống, góc áo không có gió mà tự động tung bay, Đao Bắc Thần mạnh mẽ chém xuống, một sức mạnh không thể ngăn cản!

Trong miệng Tần Vũ Phong hét lên một tiếng, Đao Bắc Thần trong tay nhanh chóng chấn động đáp lại một tiếng.

“Ầm vang!”

Đạo hạ xuống, trong phút chốc, rung chuyển mặt đất thành một cái khe dài cả trăm mét!

Rãnh rộng và sâu, dài tới cả trăm mét, có vẻ sâu đến hơn nửa mét!

Đồng tử của Chúc Cửu Sinh, đột nhiên mở to.

“Cậu muốn làm cái gì?”

Con đao này, mặc dù không bằng những thứ mà Chúc Cửu Sinh đã từng thấy của các vị cao thủ tông sư, nhưng cũng khiến anh ta vô cùng kinh ngạc!

Rốt cuộc trong lòng tự hỏi, bản thân anh ta là Bán Bộ Tông Sư, cũng không làm được!



“Những kẻ vượt qua đường này, phải chết!”

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play