*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đợi khi Tần Vũ Phong bị bắt lại, Tống Linh Hoa anh ta chắc chắn phải cho Tần Vũ Phong đẹp mặt!
Phải rạch da mặt Tân Vũ Phong thành trăm ngàn vết thương!
Đợi đã, da mặt?
Công tử Linh Hoa sực nhớ ra điều gì đó.
"Tôi nhớ tới lúc trước có người ở Cổ Bộ từng nói tới, trên đời này có một loại cổ.."
"Có thể lột da mặt của người khác xuống, dán lên mặt của chính mình nhờ loại cố đó, chỉ cần thay cố trùng thường xuyên, là có thể duy trì nó suốt cả đời, không bị phân hủy cũng không già đi?"
"Chuyện này."
Người giúp việc đứng bên cạnh công tử Linh Hoa im lặng suy tư một hồi: "Hình như... có một loại cổ như vậy, gọi là... gọi là.."
"Nó có tên là cổ hoán dụng!"
Người bên cạnh vỖ anh ta một cái nhắc một tiếng.
"Đúng đúng!"
Người kia vội vàng ngẩng đầu lên, giọng điệu nhanh chóng nói: "Trước đây đúng thật là có từng nghe người của Cổ Bộ nhắc tới! Nhưng không phải là dán mặt người khác vào mặt mình, mà là lấy cả tấm da mặt cho con cổ trùng đó ăn, cổ trùng sẽ ghi nhớ diện mạo của người đó, biến đổi thành bộ dạng giống y như đúc, sau đó dán lên mặt người! Đó được coi như một loại thuật dịch dung của Cổ Bộ!”.
"Nhưng muốn làm được như vậy, cái giá cũng rất lớn... Mỗi tháng một lần, cổ trùng phải ăn ăn máu thịt trong nơi ở và da mặt của chủ nhân, mới có thể duy trì được...”
"Ý của cậu chủ, sẽ không phải là..."
"Hừ, đúng vậy!"
Công tử Linh Hoa hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy: "Đợi tới khi bắt được thằng nhãi kia về đây, tôi muốn để cho người của Cổ Bộ giúp tôi lột da mặt của tên nhãi đó!”
Công tử Linh Hoa không biết là đang nghĩ tới cái gì, mặc kệ sự đau đớn của vết thương trên mặt, cười lạnh nói: "Tuy thằng nhãi đó là đồ vô dụng, nhưng bề ngoài trông cũng được! Đợi sau khi bản công tử lột da mặt của anh ta xuống, rồi nhốt anh ta trong trại Hắc Thủy của tôi, cả đời làm thức ăn cho cổ trùng!”
Khuôn mặt đó đã bị biến dạng hoàn toàn, chỗ sưng đỏ tấy đỏ, có chỗ thì chảy ra mủ, lúc này bôi thuốc mỡ thì thấy bóng nhẫy. Nhìn trông cực kỳ gớm ghiếc độc ác.
Những người giúp việc đứng bên cạnh thấy như vậy thì rùng mình một cái.
Từ khi nào mà cậu chủ lại trở nên đáng sợ như vậy...
Lúc trước công tử Linh Hoa có vẻ ngoài tuấn tú, một chàng trai đào hoa phong lưu, có vẻ bề ngoài đó, bọn họ không cảm thấy gi.
Nhưng bây giờ, diện mạo của công tử Linh Hoa đã hoàn toàn bị hủy hoại, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đó cũng cần phải có dũng khí và kiên nhẫn cực kì lớn.
Hơn nữa, còn đề ra một suy nghĩ âm hiểm tới như vậy.
Những người giúp việc luôn đi theo công tử Linh Hoa, đã quen với suy nghĩ của công tử Linh Hoa từ lâu, mỉm cười nói: "Cậu chủ đừng nóng vội!".
"Thằng nhãi kia có bề ngoài trông cũng khá thật, nhưng vẫn kém xa so với cậu chủ!"
"Đương nhiên là kém xa rồi!"
Lúc này, để nịnh bợ công tử Linh Hoa, người giúp việc đó phải nói lời trái lương tâm.
Xét về khí chất, Tân Vũ Phong sống ở biên giới phía Bắc, có tinh thần chính nghĩa bảo vệ gia đình và quốc gia, một người lòng dạ ác độc lại õng ẹo như công tử Linh Hoa thì sao có thể sánh được.
Về ngoại hình, trước khi ra ngoài hàng ngày, công tử Linh Hoa phải đánh phấn trang điểm cả một tiếng đồng hồ.
"Đúng vậy! Nhưng mà, cho dù nói như thế nào, đợi anh ta bị Hắc Phong Song Sát đem về, tôi nhất định sẽ xử lý anh ta một trận cho ra trò!"
"Về phần khuôn mặt... Dù sao cũng có cách rồi, từ từ tìm người cũng không muộn! Hơn nữa một Cổ Bộ lớn như vậy, luôn có cách khôi phục lại bộ dáng trước đây của bản công tử!"
"Bởi vì người đẹp trai nhất trên thế giới này chính là khuôn mặt trước đây của bản công tử mà!”.
- ------------------