Vừa nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy chủ tịch của tập đoàn Phong Vân, cô vừa kích động, vừa căng thẳng, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Kiều Như, đừng căng thẳng!”

Tần Vũ Phong nói một câu an ủi cô, nắm tay cô, đi về phía khách sạn.

Đột nhiên, một âm thanh mà hai người không muốn nghe nhất vang lên từ phía sau: Ị “Ai ôi! Bố, em họ, mọi người mau nhìn đi… Đôi nam nữ đáng ghét kia cũng tới kìa!”

Nghe thấy vậy, Tân Vũ Phong lập tức xoay người.

Chỉ thấy ba người: Lâm Đông Hải, Lâm Tử Hiên, Lâm Yến Vân, đang đứng ở phía sau.

Một tấm thiệp mời, chỉ có thể mang ba người theo, cho nên nhà họ Lâm đã cử ra ba người này đại diện đến đây.

“Sao các người lại ở đây?”

Tần Vũ Phong nhíu mày.

Anh nhớ rõ, một trăm gia đình giàu có được mời tới kia, vốn dĩ không có nhà họ Lâm.

“Ha ha…”

Lâm Tử Hiên nở một nụ cười khinh bỉ: “Cháu trai của tổng giám đốc Dương, là học trưởng của Yến Vân, nhờ cậu ta lấy một tấm thiệp mời, chỉ cần một câu nói là xong!

Nhưng còn hai đứa tụi mày, một đứa là tên vô dụng, một đứa chỉ là một trợ lý nhỏ, có tư cách gì mà tham gia buổi lễ chào đón?”

“Tôi có tư cách hay không, tại sao phải đi giải thích với anh?”

Tần Vũ Phong thản nhiên nhìn hắn ta một cái, giọng nói của anh tuy không lớn, nhưng lại chứa một loại khí phách không ai sánh được.

“Thằng khốn, mày chảnh chọe cái gì?”

Lâm Tử Hiên vô cùng tức giận, bẻ khớp tay đưa nắm đấm ra, tư thế như chuẩn bị sắp đánh nhau.

“Tử Hiên, dừng lại!”

Lâm Đông Hải lập tức lên tiếng ngăn cản hắn ta lại: Đây là nơi tổ chức buổi lễ chào đón long trọng, nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều sẽ chịu liên lụy! Hơn nữa, con còn là cậu chủ của nhà họ Lâm chúng ta, mà cái thằng này chỉ là một thằng vô dụng, một con chó ngu xuẩn! Con đối phó với nó, chỉ hạ thấp mình thôi!”

“Bố, bố dạy bảo đúng lắm!” Lâm Tử Hiên lập tức gật đầu.

Lúc này, Lâm Yến Vân cũng dùng một loại ánh mắt khinh bỉ, nhìn Tần Vũ Phong.

“Tần Vũ Phong, da mặt anh đúng là dày thật đấy! Lúc trước, ăn bám nhà họ Lâm chúng tôi, bây giờ thì hay rồi nhỉ, dựa vào con khốn này để tham gia buổi lễ chào đón, anh không cảm thấy xấu hổ à!”

“Còn nữa… Sao anh lại đi tay không đến vậy, không phải là vì không mua nổi quà đấy chứ?”

“Lần này, nhà họ Lâm chúng tôi bỏ ra tới mười lăm tỉ đồng, để mua một khối phật bài phỉ thúy làm quà tặng, nhất định có thể lấy lòng chủ tịch của tập đoàn Phong Vân! Đến lúc đó, chuyện thăng chức nhanh hay không, chắc chắn nằm trong tầm tay!”

Nghe vậy, Lâm Kiều Như cúi thấp đầu xuống, sinh ra cảm giác tự ti.

So với phật bài phỉ thúy kia, và đồ chơi nhỏ làm bằng đường mà cô chuẩn bị, thật sự quá giản dị.

Tần Vũ Phong ở bên cạnh cô cũng nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc.

Nhà họ Lâm cũng không phải là gia đình giàu có gì, dùng mười lăm tỉ đồng để mua quà tặng, chắc chắn là đã dốc hết vốn liếng, chỉ vì muốn lôi kéo quan hệ cùng chủ tịch của tập đoàn Phong Vân!

Thật không may cho bọn họ, tốn bao nhiêu công sức tính toán đủ thứ, nhưng lại có mắt như mù, đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn!

Chủ tịch chân chính của tập đoàn Phong Vân, đang đứng ngay trước mặt họ.

“Được rồi, đừng nói nhảm với hai đứa rác rưởi này nữa, chúng ta đi vào thôi!”

Lâm Đông Hải thúc giục, trong từng câu chữ đều thể hiện sự kiêu căng, vốn dĩ không để Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như vào mắt.

Trong mắt Tần Vũ Phong, hiện lên một sự lạnh lùng.

Lúc trước anh ở rể nhà họ Lâm, Lâm Đông Hải đã làm bẽ mặt anh không ít lần.

Bây giờ, anh đã tìm được cô gái nhỏ thật sự của mình, không cần kiêng nể gì nhà họ Lâm nữa.

Lâm Đông Hải còn dám khiêu khích anh, thực sự là đang đùa với lửa!

Tại cửa ra vào khách sạn, khoảng mười người bảo vệ mặc đồng phục màu đen đang đứng đó, phụ trách kiểm tra thiệp mời.

Chỉ khi nào xác nhận chính xác, mới có thể cho đi.

Lâm Kiều Như bước nhanh về phía trước, mở cái túi nhỏ bên người ra, thò tay vào muốn lấy thiệp mời.

Nhưng ngay sau đó, nhìn vào cái túi nhỏ rỗng tuếch, toàn thân cô run rẩy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, không còn chút máu.

“Kiều Như, sao vậy?”

Tần Vũ Phong phát hiện ra được sự khác thường của cô, lập tức mở miệng hỏi. . truyện tiên hiệp hay

Lâm Kiều Như mặt trắng bệch, giọng nói lắp bắp: “Thiệp mời… Thiệp mời… Mất rồi!”

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play