Dẫu sao, khi ở trước mặt thực lực chân chính thì tất cả những thứ khinh miệt, những thứ dò xét như thế này đều sẽ không chịu nổi một đòn tấn công!

Tân Vũ Phong nghĩ như vậy, rất nhanh sau đó anh đã phục hồi lại tinh thần, mở miệng hờ hững nói ra tên họ của chính mình. "Tần Vũ Phong!”

Tân Vũ Phong? Thẩm Đan Tâm bỗng nhiên cau mày lại theo bản năng, từ lúc nào mà trên giang hồ đã xuất hiện một nhân vật như thế này rồi?

Chẳng lẽ là cậu thanh niên thật sự đã dùng đến biện pháp che mắt người, là đồng thau lẫn trong vàng thật? Thẩm Đan Tâm lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Không biết cậu Vũ Phong đây xuất thân từ đầu, đến từ môn phái nào?"

Vấn đề này cũng là điều mà bốn người còn lại có mặt ở nơi này muốn hỏi.

Mặc dù bên ngoài miệng Thẩm Đan Tâm dùng chất giọng tỏ ra tôn kính, nhưng trong thực tế thì cũng không phải là vì ông ta có ý tứ kính trọng gì đó, mà rõ ràng thiên về ý tứ muốn thử dò xét nhiều hơn.

Nếu như Tân Vũ Phong không trả lời được, năm người bọn họ sẽ ngay lập tức kiểm tra thử bản lĩnh của cái tên nhóc con này một chút.

Chỉ thấy Tần Vũ Phong đối mặt với sự nghi ngờ của năm cao thủ Tông Sư những sắc mặt vẫn như cũ, bình thản không chút do dự, lại nghe anh hờ hững nói: "Biên giới phía Bắc!”

Nghe nói như vậy, dây thần kinh của năm cao thủ có tiếng kia đa nhiên rung lên.

Biên giới phía Bắc, khu vực nguy hiểm nhất của Đại Ninh, cứ điểm tại vùng biên giới năm nào cũng có chiến tranh không ngừng.

Đến từ biên giới phía Bắc thì tám mươi phần trăm là cao thủ trong quân đội, có thể nói mỗi một bậc tu vi mà bọn họ tu luyện ra được đều gắn chặt ở trong cơ thịt, ngưng tụ qua những cuộc chiến giết người thấy máu khốc liệt!

Tuyệt đối không thể khinh thường!

Mà ngay lúc này, một cô gái đi vào từ cửa chính của Diễn Võ Đường, mọi người nghe tiếng bước chân thì lập tức rối rít quay đâu.

Cô gái vừa đến có một gương mặt trái xoan tinh xảo, xinh xắn lại cộng thêm đôi môi đỏ đầy đặn, đường nét khéo léo, tướng mạo tinh tế và đẹp mắt, trên người cô gái mặc một bộ đồng phục luyện võ gọn gàng, toát lên dáng vẻ và khí thế hiên ngang.

Bộ đồ được chế tạo bằng vật liệu thô với đặc tính cơ bản chịu đòn tấn công chuyên dùng để luyện võ kia cũng không thể che giấu được vóc người lồi lõm xinh đẹp của cô gái.

“Xin chào, cô chủ Hàn Sướng Âm!”

Mọi người rối rít chắp tay làm lễ, một cô gái nhìn qua thì có vẻ như yếu đuối và mỏng manh nhưng vừa mới xuất hiện lại đã được toàn bộ những võ giả nổi danh hành lễ.

Tần Vũ Phong nghe thấy năm chữ cô chủ Hàn Sướng Âm được cất lên thì cũng kịp phản ứng lại.

Trước khi anh lên máy bay chuyên dùng để đến nơi này thì anh đã nghe Tiêu Mặc Chiến báo cáo lại tình huống của nhà họ Hàn hiện nay cho anh.

Chưởng môn của nhà họ Hàn năm nay đã khoảng chừng hơn tám mươi tuổi rồi, ông ta được đặt tên là Hàn Cam Vọng, cũng là một cường giả cảnh giới Tông Sư, nhưng do tuổi tác đã cao cho nên tu vi của ông ta cũng bắt đầu dần dần có chiều hướng suy thoái.

Hàn Cam Vọng một tay mở rộng môn phái nhà họ Hàn, võ nghệ của riêng bản thân ông ta không ngừng tinh thông và tăng tiến lên đồng thời, Hàn Cam Vọng cũng đã đào tạo được không ít những thế hệ võ giả nổi bật.

Đáng tiếc, con gái của ông ta lại đều là người bình thường, thiên phú trên phương diện luyện võ chỉ ở mức bình thường, cũng vì vậy mà nhà họ Hàn dần dần có xu thế điêu tàn.

Chỉ có người đang đứng ở phía sau năm người này là có một khuôn mặt xa lạ. “Anh Tân!”

Đôi môi đỏ mọng của Hàn Sướng Âm khẽ mở, mềm mại gọi một tiếng, nghe thấy vậy năm người còn lại nhanh chóng nghiêng người ra theo bản năng, để cho Tân Vũ Phong lộ ra.

Hàn Sướng Âm khẽ nhíu mày, hứng thú không thôi đưa mắt đánh giá Tần Vũ Phong, sau đó mở miệng hỏi: “Mới vừa rồi tôi có nghe nói, ở trước cửa nhà tôi có một người thanh niên trẻ tuổi họ Tần chỉ đụng một ngón tay thôi đã khiến cho khối đá kỳ lạ ở Nam Hải kia vỡ nát thành mây khói?"

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play