Thái độ này của Tạ Đông Chính, khiêm tốn vô cùng.

Nếu cảnh tượng này bị truyền ra bên ngoài, chỉ sợ rằng sẽ làm kinh động cả một Dương Hải.

Tạ Đông Chính thân là quan chức cao cấp nhất của Dương Hải, quyền cao chức trọng, vô số ông chủ giàu có nhìn thấy ông ta đều phải nhún nhường nịnh bợ.

Nhưng trước mặt Tần Vũ Phong, ông ta không dám bày ra cái vẻ ta đây lên mặt, trong lòng chỉ có sùng bái và kính ngượng.

Ông ta hiểu rất rõ, mấy chữ “chiến thần Thiên Vũ” này, đại biểu cho một ý nghĩa vinh quang như thế nào!

Đây là thần thoại bất bại trên chiến trường, truyền kỳ hơn người của Đại Ninh!

Đột quyết một trận, anh ta dẫn đầu tám vạn quân thiết, chinh chiến đông tây, máu chảy ba nghìn dặm, giết cho kẻ địch vừa nghe tin đã sợ mất mật.

Mà năm năm trước, mười mấy tên cao thủ đứng đầu nước khác đã bí mật lẻn vào Đại Ninh, muốn hành động chém đầu, Tần Vũ Phong vừa nghe tin, đã đem mười mấy cái đầu lâu của những kẻ tài trước đầu, treo trên tuyến đầu của biên giới.

Danh tiếng Thiên VũI Vang vọng tứ hải, uy chấn Đại Ninh.

Nhìn cả thiên hạ còn ai có thể xưng hùng?

Duy chỉ có Tân Thiên Vũ một người mà thôi!

“Đại nhân, tôi vừa nhận được một tin tức, một tháng sau, ở Dương Hải này sẽ tổ chức cho ngài một buổi đại lễ “trao quân hàm”, để tin tức ngài đã xuất sơn được chiếu cáo thiên hạ!” Tạ Đông Chính cung kính nói.

“Hửm?”

Tần Vũ Phong nhíu mày: “Trước giờ tôi vẫn không thích khoe khoang, càng huống hồ là chuyện này, không cần thiết phải làm tới mức người người đều biết chứ?”

“Đại nhân, ngài có điều không biết! Chiến tuyến Biên giới phía Bắc hôm nay báo nguy, có một đại quân mọi rợ tiếp cận, đang từng bước ép sát dần, thế cục không hề lạc quan!

Nhưng bọn mọi rợ ấy sợ nhất chính là ngài! Chỉ cần truyền tin tức này ra, nói là ngài đã xuất sơn lần nữa, nghĩ rằng không cần đến mấy ngày, bọn chúng sẽ biết lui binh ngay!”

Tạ Đông Chính giải thích nguyên nhân.

“Được rồi!”

Tần Phòng gật gật đầu.

Phàm là chuyện có lợi cho Đại Ninh, cho dù có phải vào nơi nước sôi vừa bỏng cũng không sờn.

“Đại nhân, còn có một chuyện riêng nữa, tôi có chút tò mò! Dựa vào thân phận cùng bản lĩnh của ngài, cho dù là ở ẩn, cũng có thể làm ra một sự nghiệp kinh thiên động địa, tại sao ngày lại đến Dương Hải, còn trở thành con rể của nhà họ Lâm vậy?”

Trước đó, Tạ Đông Chính đã thám thính được một phen rồi.

Ông ta kinh ngạc phát hiện, Tân Vũ Phong lại chính là diễn viên chính trong buổi “hôn lễ hài kịch” náo động Dương Hải ba năm trước: “Tôi quay về, là vì một người con gái!”

“Ba năm trước, tôi đã phạm phải vô số sai lầm, làm ra vô số những chuyện ngu xuẩn!”

“Mà bây giờ, tôi muốn bù đắp lại những tội lỗi đó!”

“Ông Tạ, thay tôi chuẩn bị một chút, đại lễ trao quân hàm một tháng sau, tôi muốn cầu hôn với người con gái đó! Để cả thế giới chứng kiến được hạnh phúc của chúng tôi!”

Lời nói của Tần Vũ Phong vô cùng bá đạo, lại ẩn chứa ý chí không thể chối từ.

Tạ Đông Chính nghe vậy, trong lòng càng thêm chấn động.

Phải biết rằng, đại lễ trao quân hàm của chiến thần Thiên Vũ là vô cùng quan trọng!

Không chỉ có Dương Hải, mà cả một Đại Ninh cũng sẽ chăm chú nhìn, có thể nói là rầm rộ tới mức vô tiền khoáng hậu.

Trong một buổi đại lễ quan trọng như vậy, Tần Vũ Phong lại muốn cầu hôn với một cô gái, việc này sẽ gây nên vang động tới thế nào chứ?

Lúc này, Tạ Đông Chính có chút ngưỡng mộ người con gái kial Mà ở bên này, người nhà họ Lâm đang ỉu xìu rời khỏi Nhà hàng Thanh Vân, quay về nhà họ.

Bởi vì một trận phong ba sóng gió trước đó, bọn họ cũng không có tâm tình chúc mừng gì cả.

“Haiz… vốn tưởng rằng bác cả thăng quan, sẽ trở thành lão nhị của phố Tân Hồ! Nhưng ai mà biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn!”

“Người thanh niên kia lại dám để ông Tạ cúi đầu phủ phục, cũng quá bá khí rồi!”

“Nếu có thể gả cho anh ta, cả đời này cũng không phải sầu khổ nữa!”

“Đừng nghĩ nữa, loại quý công tử đó, không phải người cùng một thế giới với chúng ta, đến cả cơ hội trèo cao cũng không có đâu!”

Mọi người bàn luận sôi nổi, vẫn đang chìm vào trong cơn kích thích vừa nãy, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại được.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Đột nhiên, một người hầu chạy như bay vọt vào bên trong, trên trán còn toát ra mồ hôi to như hạt đậu, gấp gáp gào lên: “Đại sự không ổn rồi!”

“Vừa nãy ngày họ Quách tuyên bố, chỉ cần trong phạm vi Dương Hải, họ sẽ phong sát nhà họ Lâm chúng ta!”

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play