Đây không phải người cô có thể chống lại “Phù.”

Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, giống như đang ra quyết định, sau đó đầu gối hơi khụy chuẩn bị quỳ xuống.

Đúng lúc này, một bàn tay to rộng đỡ lấy bờ vai của cô.

“Kiều Như, hôm nay không ai có thể bắt em quỳ ở đây!”

Thanh âm của Tần Vũ Phong vang lên như chém định chặt sắt, vô cùng có khí phách.

“Thắng nhãi này, mày muốn cãi lại lời tạo sao?”

Hạng Hồng Vũ từ trên cao nhìn xuống, ảnh mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

Tần Vũ Phong lạnh lùng nói: “Anh thực sự nghĩ rằng không có ai quản anh sao? Không bao lâu nữa, anh sẽ vì hành động ngu xuẩn ngày hôm nay mà phải quỳ xuống cầu xin dưới chân tôi!”

“Ha ha ha…

Hạng Hồng Vũ giống như nghe được chuyện nào đó rất tức cười, không kiêng nể gì cười to một trận.

Những người khác cũng theo anh ta cười vang, hiển nhiên đã coi Tần Vũ Phong là một tên điên.

“Này thắng nhãi, mày cho là mày dọa được tao à? Tao đã sớm thăm dò qua thân phận của mày rồi, chỉ là một tên vô dụng vô tích sự, tổn gạo nuôi ba năm mà ngay cả một con chó cũng không bång.”

“Chỗ dựa vững chắc duy nhất của mày là tập đoàn Phong Vân cũng bị tao đánh cho không còn sức chống đỡ. Nếu không phải trước đó mày có liên quan đến Lâm Yến Vân thì mày cũng không có chỗ đứng trong Hàng gia như bây giờ đâu.” Lúc này, Lâm Yến Vân cũng xen vào, khinh thường nói: “Tần Vũ Phong, điều tôi hối hận nhất đời này chính là nghe theo lời ông nội kết hôn với một tên phế vật như anh!”

“Nhưng mà thật may mắn, ba năm nay tôi với anh chia phòng để ngủ, cũng chưa bị anh chạm một sợi tóc nào!”

“Một kẻ bất lực giống như anh sao có thể xứng làm chồng của tôi, chỉ có người đàn ông đích thực như anh Hàng mới phù hợp với tôi thôi. Nói xong, cô ta gắt gao ôm lấy cánh tay Hạng Hồng Vũ, bộ dạng như chú chim nhỏ nép vào lòng người đàn ông.

“Sỉ nhục người khác thì tới ngày cũng đến lượt mình! Hạng Hồng Vũ, Lâm Yến Vân, bây giờ hai người vui sướng bao nhiêu, ngày sau sẽ khóc thảm bấy nhiêu!”

Tần Vũ Phong hơi nhếch khóe miệng, nói một câu đầy ẩn ý.

Lâm Yến Vận nghe vậy liền quát lớn: “Buồn cười! Đến lúc này rồi anh còn bày ra bộ dạng giả bộ uy hiếp này sao? Không lẽ… anh còn tưởng mình là Tần Thiên Vũ sao?”

Cô ta nói đúng!

Tần Thiên Vũ muôn người kỳ vọng, thật đúng là Tần Vũ Phong!

Nếu Lâm Yến Vân biết chuyện này, nhất định sẽ hối hận đến xanh ruột.

Chiến thần Thiên Vũ mà Hạng Hồng Vũ phải phục tùng lại là người chồng cũ cô ta từng khinh bi.

Nhưng bây giờ không phải lúc để lộ thân phận.

“Không cần nhiều lời! Người đâu, ép hai người họ quỳ xuống dập đầu đi!”

Bàn tay to của Hạng Hồng Vũ vung lên, lập tức có mười mấy tên lính chạy lại, vây quanh hai người kéo lên. Mà Hạng Hồng Vũ lại như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, giống như thợ săn đang nhắm con mồi. Mấy ngày trước anh ta cùng với Tần Vũ Phong đối đầu ở Galaxy One, vậy mà Tần Vũ Phong lại chiếm lợi thế.

Hôm nay, anh ta nhất định phải trả lại sự xỉ nhục đó! Trong lúc nhất thời, trong không khí đầy mùi thuốc súng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hô to, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Người giàu nhất Đông Hải, Đường Thiên Bá đến!”

Lời vừa nói ra, tất cả đều ồ lên.

“Cái gì? Đường đại gia vậy mà lại đến đây!”

“Nghe nói Đường đại gia thường ngày thích ru rú trong nhà, ít tham gia các hoạt động bên ngoài.

“Xem ra… mặt mũi của cậu Hạng cũng thật lớn.”

Rất nhiều phủ hào lập tức đứng lên bàn luận. Ngay cả Hạng Hồng Vũ cũng lộ vẻ xúc động. Anh ta không mời Đường Thiên Bá, vậy mà đối phương lại chủ động đến đây, có thể nói đã cho anh ta mặt mũi thật lớn.

“Thằng nhãi này, xem như mày gặp may!”

Hạng Hồng Vũ hung hăng liếc mắt nhìn Tần Vũ Phong một cái, sau đó lập tức xoay người, mang theo phần đông người nhà họ Hạng ra nghênh đón khách quý.

Trong khi đó Tần Vũ Phong lại lộ ra nụ cười thần bí khó lường.

Kịch hay cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play