*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Là cậu!!!”
Ông Kiều Bát hung hăng trừng mắt nhìn Tân Vũ Phong, trên trán nổi gân xanh, lồng ngực nhấp nhô, như có lửa giận tràn ngập đang hoành hành trong đó.
Gặp kẻ thù, tâm trạng trở nên vô cùng tức giận!
Trước đó, Ông Kiều Bát bởi vì sợ hãi trước thân phận của Chủ tịch Phong Vân, không dám hành động hấp tấp.
Không ngờ, trong đám tang hôm nay, đối phương lại dám gây chuyện, còn suýt chút nữa đã hủy hoại thi thể của Kiều Thiên Dã.
Chuyện này làm sao ông ta có thể nhịn được”
Nếu còn nhịn, không phải là rùa rụt cổ sao”
“Đồ khốn kiếp, thực sự tưởng rằng tôi không sợ cậu sao? Đừng tưởng rằng bản thân có chút tiền, là có thể vô pháp vô thiên ở Dương Hải, đây là địa bàn của tôi!”
Ông Kiều Bát nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt dữ tợn, hận không thể chém Tần Vũ Phong ra làm tám mảy.
“Nói chuyện đừng có xúc động như vậy! Tôi đến lần này, là để tặng quà đấy!”
Tần Vũ Phong nhẹ giọng nói, khóe miệng mang theo ý cười.
Tặng quà”
Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, không biết ý đồ của Tân Vũ Phong là gì.
Đúng lúc này, Tiêu Mặc Chiến mở cốp xe jeep, lấy xác của một con lợn và một con chó ra.
Ngay sau đó, anh ta ném xác của hai con vật lên xe tang, cùng với xác của Kiều Thiên Dã.
Tạo thành một khung cảnh rất quỷ dị.
“Đây là có ý gì?”
Ông Kiều Bát cau mày,sắc mặt tái mét.
“Năm năm trước, Kiều Thiên Dã đã xâm phạm một cô gái trẻ, còn ép cô gái trẻ ấy tự tử để che đậy sự thật!”
“Ba năm trước, Kiều Thiên Dã giết một ông già khi lái xe trong lúc say rượu, trực tiếp tìm một cậu nhóc để thế tội!”
“Sáu tháng trước, một thanh niên giàu có đến từ tỉnh khác đã xúc phạm Kiều Thiên Dã. Kết quả là hơn chục người trong gia đình bị thiêu sống!”
Giọng nói của Tần Vũ Phong cao vút,đầy uy lực.
Mỗi lần anh nói ra một tội ác của Kiều Thiên Dã, biểu hiện của ông Kiều Bát càng trở nên khó coi.
“Nhóc con, cậu muốn nói gì?” Ông Kiều Bát nghiến răng hỏi.
Tần Vũ Phong nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Một tên lưu manh cặn bã như thế này chết trăm lần cũng không đủ, làm sao có thể để anh ta yên ổn nhập thổ”
Bây giờ, tôi tới tặng xác chó lợn, cùng mai táng với Kiều Thiên Dã, ba loại súc sinh này, trên đường xuống Hoàng Tuyền cũng có thể bầu bạn, cùng nhau rơi vào tầng súc sinh! “
“Cậu!”
Ông Kiều Bát cả người chấn động, tức đến suýt chút nữa nôn ra máu.
Tất cả những vị khách có mặt cũng choáng váng.
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Vũ Phong ngông cuồng đến mức so sánh Kiều Thiên Dã với chó lợn.
Có là Bồ Tát cũng phải sôi máu tức giận!
Thân là bá chủ ngầm, Ông Kiều Bát giờ phút này cũng không thể kìm được nữa, hung hăng nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong: “Đừng tưởng rằng cậu là chủ tịch của Phong Vân, thì tôi sẽ sợ cậu!”
“Mối thù giết con, không đội trời chung! Hôm nay, tôi phải bắt cậu dùng máu của mình, để an ủi linh hồn của Thiên Dã!”
“Người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”
Ông Kiều Bát xua tay, ra lệnh.
“Bịch bịch bịch!!”
Cũng là người xung phong dẫn đầu, cố gắng xoay chuyển tình thế, chém chết vô số cường giả của của nước khác.
Tên của anh, chính là được ghi danh truyền kỳ bất diệt trong quân đội Đại Ninh!