*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Vũ Phong đi ra khỏi rừng cây và trở về khách sạn.
Vương Hán Đại vẫn đợi Tần Vũ Phong trên ban công khách sạn.
Anh ta biết rằng nếu như Tần Vũ Phong đã thu hút tất cả kẻ địch rời khỏi, thì chắc anh đã nắm chắc 100% có thể tiêu diệt được hết kẻ địch.
Vì vậy mà Vương Hán Đại không hề cảm thấy có một chút băn khoăn hay lo lắng gì cả.
Dù sao thì cũng không phải là ai khác!
Mà đó là thần hộ mệnh của Đại Hạ, đã từng là Chiến thần Thiên Vũ!
Cũng chỉ là một trăm con kiến nhỏ nhoi mà thôi, có gì phải lo lắng cơ chứ?
Chẳng có gì mà phải sợ hãi cả!
Vương Hán Đại cúi đầu thổi lá trà nhấp nhô trong cốc, đêm tối giá lạnh, trong cốc trà còn xuất hiện cả những lớp sương mù.
"Rầm!"
Có tiếng bước chân, tiếng bước chân trên lầu ban công vang lên, Vương Hán Đại nghe theo tiếng bước chân.
Là Tần Vũ Phong.
Vương Hán Đại đứng dậy cúi đầu chào Tần Vũ Phong.
"Thiên Vũ đại nhân, anh đã trở lại rồi!"
Tần Vũ Phong gật đầu, thuận tay bưng cốc trà nóng trên bàn lên uống cạn.
Vương Hán Đại có chút kinh hãi liền hỏi: "Thiên Vũ đại nhân, đều..."
"Đã kết thúc rồi sao?"
Tần Vũ Phong hừ một tiếng, lấy cửa tay áo xoa xoa vụn trà: "Không thể chịu nổi được nữa"
Vương Hán Đại nuốt nước bọt.
Đó chắc là Nguyễn Hòa Minh.
Trong số các cao thủ của giới võ thuật Đông Hoàng, cũng là một cao thủ cực kì có tiếng.
Mặc dù vì nguyên nhân hiệu lực của gia tộc Nguyễn Thị, không hề có thứ hạng.
Tuy nhiên sức mạnh của anh ta cũng vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, phía sau Nguyên Hòa Minh còn có hàng trăm võ giả của Đông Hoàng.
Không ngờ rằng Thiên Vũ đại nhân chỉ trong vòng vài phút đã có thể đánh cho bọn chúng không còn đường thoát?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT