*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói của Tân Vũ Phong như cho Nhạc Linh Linh một viên an thần giúp cô ta an tâm hơn. Nhạc Linh Linh chớp chớp mắt, nghĩ rằng phải Nga Mi mà lại có ý kiến này, nên cũng thanh thản, nhẹ nhõm lại. Trên khán đài, cuộc cạnh tranh giữa Thiền Nguyên Dung và Nhị Gia Khang tiếp tục diễn ra.

Dáng vẻ của Thiền Nguyên Dung trên khán đài giống như một con bướm sắp bay, linh hoạt khéo léo né đòn tấn công của Nhị Gia Khang.

Nhị Gia Khang sức mạnh đầy mình, nhưng căn bản không thể chạm vào một góc góc quần áo của Thiền Nguyên Dung.

Không chỉ có vậy, các chiêu thức của Thiền Nguyên Dung đều là lấy nhu thắng cương.

Mặc dù mấy hiệp trôi qua nhưng trên người Nhị Gia Khang không hề có một vết thương rõ ràng nào, nhưng Nhị Gia Khang đã thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh.

Rõ ràng là bị nội thương rất nhiều.

Thiền Nguyên Dung biết rõ điểm yếu của bản thân, sức lực của bà ta yếu hơn Nhị Gia Khang rất nhiều, nếu hai người đối đầu trực tiếp, bà ta chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Nhị Gia Khang.

Nhưng nếu thay đổi góc độ khác thì kết quả sẽ khác.

Thiền Nguyên Dung đã cố gắng hết sức để né tránh sự giao chiến trực diện với Nhị Gia Khang, thỉnh thoảng có tấn công và hầu như đều nhằm vào điểm yếu của Nhị Gia Khang.

Thiền Nguyên Dung không muốn có thể để lại bất kỳ vết thương nào cho Nhị Gia Khang, mà hiện giờ bà ta chỉ muốn tấn công Nhị Gia Khang từ bên trong, để Nhị Gia Khang mất sức chiến đấu.

Mỗi lần bà ta ra đòn tấn công thì toàn bộ vị trí nhắm vào đều là các huyệt vị của Nhị Gia Khang.

Huyệt vị thường là nơi yếu nhất trên cơ thể của một con người, dù cơ thể có luyện tập khỏe mạnh đến đầu thì huyệt vẫn là điểm yếu.

Nhị Gia Khang cũng vậy.

Suy cho cùng thì không phải ai cũng có một cuộc kì ngộ như Tân Vũ Phong, có thể ngồi thiền trong trận chiến, hoặc có được báu vật của đát như Hiên Viên Kiểm, tu luyện tử khí.

Sau một vài hiệp, Nhị Gia Khang đã thở hổn hển và đứng yên tại chỗ.

Chỉ thấy toàn thân Nhị Gia Khang từ trên xuống dưới như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, cơ thể nổi gân guốc, lúc này trên người như phủ một lớp dầu bóng loáng vì mồ hôi..

Thiền Nguyên Dung hơi xấc đầu lên và đứng đối diện với Nhị Gia Khang. Bà ta khẽ mở môi, lạnh lùng thốt ra ba chữ: "Cậu, thua rồi".

Sắc mặt của Nhị Gia Khang đột nhiên trở nên khó coi: "Làm sao có thể, bà nói láo, tôi mới.."

Trước lời nói của Nhị Gia Khang, bóng dáng của Thiền Nguyên Dung vụt qua hướng Nhị Gia Khang, không biết trong tay đã lấy ra một con dao bướm nho nhỏ từ lúc nào và đặt ngang cổ Nhị Gia Khang.

Tay của Thiền Nguyên Dung dùng lực hơi ấn vào, và lưỡi dao quẹt xước da thịt Nhị Gia Khang. "Bây giờ cậu còn có sức phản kháng tôi sao?" Thiền Nguyên Dung lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Nhị Gia Khang lập tức trở nên tái mét và rất khó coi, như thể anh ta đang trải qua một điều gì đó vô cùng kinh hoàng.

Tuy nhiên, nói là "như thể” thì cũng không đúng lắm, bị người ta kề dao vào cổ vốn dĩ là một việc khủng khiếp rồi. Giọng của Nhị Gia Khang bắt đầu run rẩy: "Tôi...tôi nhận thua!"

Thiền Nguyên Dung khịt mũi lạnh lùng, đẩy Nhị Gia Khang ra như thể ném rác.

Vóc người cực kỳ rắn chắc của Nhị Gia Khang lúc này giống như một tấm ván gỗ mất đi khả năng chống đỡ, rơi cái rầm xuống đất.

Thiền Nguyên Dung đứng trên khán đài nhìn trọng tài và

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play