“Cút”
Hirano hét mảng khiến Lăng Khiếu Thịnh không khỏi run rẩy.
Sau đó, linh hồn của Lăng Khiếu Thịnh như vừa mới quay lại thế xác.
Anh ta sửng sốt, không hề quay đầu nhìn lại mà chạy tới khán đài nơi có hàng ghế của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh cũng biết.
Điều chờ đợi anh ta chắc chắn sẽ không phải là sự bao dung và an ủi của đồng đội.
Mà là những lời oán trách, những câu mắng nhiếc.
Nhưng cũng hết cách.
Lăng Khiếu Thịnh đã không có nơi nào để đi.
Lăng Khiếu Thịnh cúi đầu, như thể anh ta không muốn bị người khác nhìn thấy và quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhưng hết người này đến người khác nhìn chắm chằm vào Lăng Khiếu Thịnh.
Những ánh mắt đó ẩn chứa đủ loại cảm xúc tiêu cực.
Giận dữ, phẫn uất, khinh bị, hận thù…
Khiến Lăng Khiếu Thịnh vô cùng bất an.
Ngay cả sau khi đã thoát khỏi những lời doa giết của Hirano, Lăng Khiếu Thịnh vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa!
Vào lúc này, toàn bộ người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều chìm vào yên lặng.
Mọi người đều trừng mắt nhìn Lăng Khiếu Thịnh.
Ngay cả bác sĩ của đội tháp tùng đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ cũng không muốn nói chuyện với Lăng Khiếu Thịnh!
Lăng Khiếu Thịnh chỉ có thể ngồi từ xa, ôm lấy cái bụng đau đớn của mình.
May mắn thay, sức sống của võ sĩ là vô cùng ngoan cường.
Sau khi thể chất của anh ta tăng lên, máu của Lăng Khiếu Thịnh đã bắt đầu ngừng chảy chỉ sau một thời gian ngắn.
Toàn bộ người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, không một ai an ủi Lăng Khiếu Thịnh.
Một lúc lâu sau.
“Hừ!”
Tiếng cười khẩy đột nhiên vang lên.
Kèm theo đó là tiếng nghiến răng ken két tràn đầy sự tức giận…
“Nhục nhã!”
Người nói câu đó chính là Tân Vũ Phong!
Lăng Khiếu Thịnh đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt anh ta đỏ hoe và ngập lửa giận.
Tân Vũ Phong? Tại sao lại là Tân Vũ Phong?
Thường thì người đầu tiên trách cứ mình, Lăng Khiếu Thịnh luôn không dám nói gì.
Chỉ có Tân Vũ Phong là không được!
Lăng Khiếu Thịnh lúc này rất hận Tân Vũ Phong!
Lúc trước gặp nhau ở sân bay có rất nhiều người mới quen biết, Tân Vũ Phong không nói tiếng nào, không thèm ngó ngàng đến anh ta.
Điều đó đã khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt trước rất nhiều người.
Lúc trước khi ở trong khách sạn, anh ta chỉ cần tung một cước là đã có thể đá văng người đàn ông Đông Hoàng đến hôn mê bất tỉnh.
Vậy mà trong nháy mắt lại bị Tân Vũ Phong hất ngã xuống đất dẫn đến gãy xương!
Tất cả những gì Tân Vũ Phong làm đều đang nhắc nhở Lăng Khiếu Thịnh.
Anh ta không sánh được với Tân Vũ Phong!
Lăng Khiếu Thịnh vô cùng ghét bỏ Tân Vũ Phong!
Thường thì Lăng Khiếu Thịnh và Tân Vũ Phong rất ít khi nói chuyện.
Thái độ củaTân Vũ Phong đối với Lăng Khiếu Thịnh và mọi người tương đối thờ ơ.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh cảm thấy rằng cho dù nghĩ thế nào đều…
Sự thờ ơ của Tân Vũ Phong đối với anh ta chính là kỳ thị và khinh thường anh ta!
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà Tân Vũ Phong có thể coi thường anh ta chứ?
‘Vào khoảnh khắc đó, một Lăng Khiếu Thịnh ở trên bục đấu đối diện với Hirano, trưng ra dáng vẻ sợ sệt của mình như thể vừa tỉnh táo trở lại.
Lăng Khiếu Thịnh đột nhiên đứng lên, lửa giận từ giữa hai mắt anh ta hừng hực dâng trào. Anh ta nhìn chằm chảm Tân Vũ Phong như đang chất vấn.
“Chỉ ở đây nói suông, bây giờ lại bắt đầu chỉ trích tôi. Anh tài giỏi lảmà?
Không phải do lúc đầu các người ở dưới sân khấu hò hét, khiến tôi cảm thấy hứng chỉ mới nói ra những lời đó sao?
Nhất là anh đó Tân Vũ Phong, cho tới bây giờ anh vẫn chưa lên bục đấu. Anh có tư cách gì mà mượn gió bẻ măng vậy hả?
Anh giỏi thì anh lên đó đi!”
Không đợi Tân Vũ Phong đáp.
Nhạc Linh Lăng đã lên g: “Lăng Khiếu Thịnh, ngậm cái miệng của anh lại đi!
Ở trên sàn đấu thì quỳ gối trước người Đông Hoàng, chúng tôi vẫn còn chưa trách anh đã là may cho anh rồi!
Tân Vũ Phong chir mới nói anh có một câu thôi. Anh nổi nóng gì chứ?
Những người khác nháo nhào trách mắng Lăng Khiếu Thịnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT