*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hirano, đừng tha cho anh ta! Anh ta đã nói rắng không chấp chết hay bị thương mà?”

“Hahaha, giết hẳn đi!”

Thái độ của phía Đông Hoàng vô cùng kiêu ngạo và đầy ác ý.

Chính vì chiến thẳng của Hirano mà đã cưỡi lên cổ của Đại Hạ Về phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, đã nghe thấy những gì Hirano nói.

Phản ứng cũng cũng rất dữ.

Nó ngược lại với phía Đông Hoàng.

Người dân Đông Hoàng vô cùng phấn khích.

Mặt khác, đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ rất xúc động và phẫn nộ!

“Chết tiệt! Bọn hải tặc lùn Đông Hoàng này thật là kiêu ngạo!”

“Câm miệng đi, có bản lĩnh thì đấu với ông đây này!”

“Ở dưới khác đài la hét thì có gì mà ghê gớm? Nếu như đổi thành bọn họ thì không chừng sẽ bị Lăng Khiếu Thịnh đánh bại trong một chiêu!”

“Đúng!”

“Hải tặc lùn Đông Hoàng, đi chết đi!”

“Lăng Khiếu Thịnh, anh không thể xin tha!”

“Đúng vậy, Lăng Khiếu Thịnh, bây giờ anh đại diện cho bộ mặt của toàn bộ Đại Hạ chúng ta, anh không được cầu xin sự thương xót từ tên cướp biển Đông Hoàng đó “Lăng Khiếu Thịnh, đừng cầu xin!”

Những người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ hét lên dưới sàn đấu.

Một số đối đầu với những người Đông Hoàng ở phía đối diện.

Một số người đang khuyến khích Lăng Khiếu Thịnh đừng cầu xin lòng thương xót.

Nói cách khác, dứt khoác là uy hiếp Lăng Khiếu Thịnh không cầu xin lòng thương xót.

“Lăng Khiếu Thịnh, nếu hôm nay anh cầu xin tha mạng, thì không ai trong chúng tôi có thể chấp nhận!”

“Đúng rồi, anh làm sao đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng tôi có thể làm người được?”

“Những gì anh đại diện bây giờ không chỉ là bản thân anh!”a “Lăng Khiếu Thịnh, nếu cậu cầu xin lòng tha mạng, không ai trong chúng tôi ở đây có thể tha thứ cho anh!”

Nhân vật chính của sự việc, Lăng Khiếu Thịnh, lúc này đang đứng trên sân khấu, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, cả người run lên, sắc mặt tái nhợt, thậm chí cả hàm răng đều đang rung lên.

Những gì anh ta phải đối mặt là mối đe dọa chết chóc từ Hirano.

Phía sau anh ta là sự phản kháng của những người bạn đồng hành.

Lăng Khiếu Thịnh biết rắng anh không thể cầu xin lòng thương xót.

Trong lòng Lăng Khiếu Thịnh cũng không muốn cầu xin tha mạng.

Một người đàn ông cao bảy thước, làm sao không có tâm huyết cho được?

Tất nhiên Lăng Khiếu Thịnh biết rằng những gì anh ta đại diện là vinh quang của Đại Hạt Anh ta đại diện cho bộ mặt của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạt!

Nếu hôm nay bản thân anh ta thật sự quỳ xuống van xin tha mạng, không cần nói đến đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ có thể tha thứ cho anh ta không.

Ngay cả sau khi trở về Đại Hạ, một khi câu chuyện được truyền ra ngoài, e rằng nó sẽ bị hàng nghìn người chỉ trích!

Răng Lăng Khiếu Thịnh run rấy điên cuồng.

Không thể cầu xin tha mạng, nhưng anh ta đã muốn cầu xin tha.

Không có gì quan trọng hơn là được sống.



Anh ta buộc phải uống nước vo gạo và quỳ xuống đất để đánh giày.

Lăng Khiếu Thịnh đã phải chịu tất cả những điều này.

Sau đó, cuối cùng cũng có một ngày.

Anh ta trở thành đồ đệ của Đao Cuồng.

Mẹ của anh ta nhờ phúc của con mà trở thành vợ của trưởng họ nhà họ Lăng.

Kể từ đó, Lăng Khiếu Thịnh tỏ ra vẻ kiêu ngạo như ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play