*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hán Đại khẽ gật đầu, nói: “Không sai”
Nói xong, anh ta dẫn Tần Vũ Phong tới chiếc xe chuyên dụng của mình ở trước mặt, rồi lên ngồi ở vị trí tài xế, thắt dây an toàn.
Tần Vũ Phong ngồi ở ghế bên cạnh.
Hán Đại vừa khởi động xe, vừa hỏi: “Nhân tiện, Thiên Vũ đại nhân, tại sao ngài lại muốn che giấu thân phận trong hành động lần này? Tôi nghe nói trước khi xuất phát có người trong đoàn đại biểu vẫn luôn làm khó ngài”.
Tần Vũ Phong thoát khoát tay: “Không quan trọng, mấy cái này chỉ là việc nhỏ thôi. Nếu như để cho bên Đông Hoàng biết được tôi chính là chiến thần Thiên Vũ thì không tiến hành động”
Hán Đại vẫn không hiểu: “Nhưng... Chỉ cần dặn dò mấy người trong đoàn đại biểu của chúng ta giữ kín bí mật là được rồi mà?”
Trong mắt Tần Vũ Phong toát lên ý cười thậm sâu: “Trên đời này nào có bức tường nào là không lọt gió”
Hán Đại nhẹ gật đầu, từ từ đạp chân ga, trong lòng nghĩ thầm, lời nói của Tần Vũ Phong cũng có lý. Thế nhưng, Hán Đại cảm thấy phần lớn là do Tần Vũ Phong khiêm tốn.
Theo như anh ta được biết, mỗi lần Tần Vũ Phong ra ngoài, ngài ấy rất ít khi thông báo rộng rãi, tuyên bố bản thân mình chính là chiến thần Thiên Vũ, mà ngược lại sẽ khiêm tốn hết mức có thể, tự hoàn thành công việc của mình.
Trừ khi có lý do riêng tư khác.
Mà bây giờ...
Đột nhiên thân phận của Tần Vũ Phong lại biến thành chiến thần Thiên Vũ, ước chừng sẽ càng thêm bất tiện đối với rất nhiều chuyện. Vì thế, Tần Vũ Phong mới cố ý giấu diếm.
Hán Đại lái xe đưa Tần Vũ Phong tới đại sảnh của Diễn Võ Đường.
Tân Vũ Phong nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó cười nói: “Cơ sở vật chất của các cậu ở đây đúng là không tệ, Diễn Võ Đường này tốt hơn nhiều so với hồi tôi còn ở biên giới phía Bắc. Diễn Võ Đường ở biên giới chỉ đơn giản là một bãi tập lộ thiên mà thôi.”
Hán Đại thở dài một hơi, nói: “Haizzz, nhắc tới cái này, mỗi lần đến Diễn Võ Đường tôi đều không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Người phải chịu nhiều nguy hiểm nhất chính là các tướng sĩ của Đại Hạ chúng ta, kết quả là người phải sinh hoạt trong điều kiện gian khổ nhất vẫn chính là các tướng sĩ của Đại Hạ chúng ta.”
Tần Vũ Phong khẽ lắc đầu: “Dù sao ở cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi như biên giới, địa hình hoang vu hiểm trở, đương nhiên là điều kiện sẽ phải khó khăn hơn một chút, các tướng sĩ của chúng ta có ăn có mặc là đã không tệ rồi”
Hán Đại nghe xong có hơi ủ rũ, không nói tiếp nữa.
Chỉ có những người xuất thân là quân nhân biên phòng giống như Hán Đại, sau khi rời khỏi biên giới mới có thể luôn luôn lo nghĩ cho các chiến sĩ ở biên giới.
Giống như Hán Đại, anh ta vẫn luôn mềm lòng, chỉ cần nghĩ tới những tướng sĩ nơi biên cương xông pha giết địch, điều kiện sinh hoạt lại vô cùng gian khổ, so với điều kiện bây giờ của anh ta, quả thực đúng là chua xót khó tả.
Tần Vũ Phong cười cười, nói: “Thôi được rồi, không phải cậu nói là muốn đấu với tôi hay sao? Bây giờ lại than thở cái gì?”
Hán Đại nhẹ gật đầu, suýt chút nữa thì quên béng mất chuyện quan trọng nhất.
“Thiên Vũ đại nhân, chúng ta bắt đầu luôn bây giờ được không?”
Tân Vũ Phong đừ” một tiếng, Hán Đại đi thẳng về hướng trung tâm của Diễn Võ Đường, Tần Vũ Phong cũng đi theo Hán Đại về phía trước.
Hán Đại đứng đối diện với Tần Vũ Phong, hít sâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT