*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hán Đại cắn răng, tiếp tục nói: “Đại nhân, rất có thể phía Đông Hoàng sẽ nhắm vào ngài trong đại hội Võ Đạo!”

Sắc mặt Tần Vũ Phong vẫn lạnh lùng như thường, không nhìn rõ vui hay buồn, cũng chẳng rõ có phải lo sợ hay không.

“Tôi không sợ bị nhắm vào”

Hán Đại giật giật khóe miệng, nhất thời không nói lên lời. Đúng vậy, Tần Vũ Phong không giống với những người khác, nhưng dù vậy, hiện tại ở biên giới phía Bắc cũng có tới hơn trăm vạn ngự quân đó chiến thần Thiên Vũ!

Mấy năm nay anh ở biên giới phía Bắc bị quân địch nhắm vào, rồi đối mặt với đủ các loại tấn công cả ngoài sáng lẫn trong tôi còn ít sao?

Cộng thêm lần gần đây nhất, ngay cả tin tử vong của Thiên Vũ đại nhân cũng được truyền ra ngoài rồi. Mặc dù khi đó Hán Đại còn đang ở Đông Hoàng, nhưng tin tức về chiến thần Thiên Vũ đều được anh ta dù là vô cùng kỹ càng. Dù sao đây cũng là vị chiến thần lợi hại nhất trong lòng Hán Đại, thần tượng của anh ta.

Về cuộc sống thường ngày của Tần Vũ Phong, chỉ cần có người nhắc tới thì cho dù là những chi tiết vô cùng nhỏ nhặt, anh ta đều ghi nhớ trong lòng.

Anh ta biết rõ, tin tử vong của Thiên Vũ đại nhân được truyền ra từ Tây Nam Miêu Cương, nghe nói là tự phát nổ. Sau khi tin tức này được truyền tới tai, phản ứng của Hán Đại có thể gọi là đau đớn đến tan nát cõi lòng, thậm chí mấy ngày liền cơm ăn không ngon, công việc cũng chẳng thèm ngó ngàng.

Chỉ tới khi một người cộng sự của anh ta ở Đế Đô tới báo tin, nói rằng chiến thần Thiên Vũ đã trở về, chẳng những không tàn phế, không mất mạng, ngược lại... Càng trở nên mạnh mẽ lợi hại hơn gấp bội!

Vào khoảnh khắc đó, Hán Đại đã tin rằng chiến thần Thiên Vũ chính là kì tích của Đại Hạ.

Vậy nên giờ đây Hán Đại mới lắc lắc đầu, cất lời rằng: “Thiên Vũ đại nhân, xem ra là tôi đã nghĩ nhiều rồi. Quả thật, việc gì ngài phải sợ bị mất tên Đông Hoàng lom dom nhắm vào chứ?

Tân Vũ Phong gật đầu, nét mặt thản nhiên.

Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại dò xét Hán Đại một lượt rồi nói: “Hán Đại, hôm nay cậu tới tìm tôi, chắc không chỉ để chúc mừng và nói về chuyện người Đông Hoàng sẽ nhắm vào tôi thôi đúng không?”

Hán Đại gật đầu, thần sắc trở nên cẩn trọng, cười gượng hai tiếng nói: “Thiên Vũ đại nhân, đúng là chẳng có chuyện gì qua nổi mắt ngài”.

Tần Vũ Phong cười một tiếng.

Hán Đại xoa tay, liếm đôi môi đã bắt đầu trở nên khô khốc. Không sai, hôm nay Hán Đại tới tìm Tần Vũ Phong không chỉ vì muốn nói với Tần Vũ Phong mấy chuyện kia.

Mục đích thực sự anh ta tìm gặp Tần Vũ Phong là muốn nghe lời chỉ giáo của Tần Vũ Phong. Anh ta còn cách cảnh giới tông sư một bước, vướng mắc đã mấy năm nay mà không thể tháo gỡ, nhất thời không có cách nào đột phá được tình cảnh hiện tại này.

Nói cách khác, từ khi Hán Đại tới Đông Hoàng, phải gánh trên vai trọng trách nặng nề đến nay, tu vi của anh ta vẫn dừng lại ở đây.

Bởi vì ở chỗ này, những người bên cạnh anh ta phần lớn đều là quan văn. Đừng nói tới việc so tài với anh ta, đám người làm việc cùng với Hán Đại, tu vị của bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu, vị cao cường nhất trong số đó cùng lắm cũng chỉ thuộc cảnh giới Minh Kình. Trong mắt của Hán Đại, miễn cưỡng có thể tự bảo vệ mình là cùng..

Ngược lại, trước đây trong quân đội Đại Hạ, tuy không tới mức cao thủ đầy rẫy nhưng nhìn chung thực lực mọi người tương đương, dù sao cũng dễ tìm được người so tài cùng với Hán Đại.

Nhưng dẫu sao thì trong quá trình tu luyện ở Võ Đạo, một người nếu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play