*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một người cau mày lại, nói: “Âm dương sự sao lại tạo kết giới để đối phó với chúng ta chứ, anh ta có mục đích gì?”

Sắc mặt Thiền Nguyên Dung trông cũng không ổn lắm: “Đúng vậy, mục đích của âm dương sự này rốt cuộc là gì vậy.” Nhạc Linh Linh cắn đôi môi đang trắng bệch của mình, giọng run run: “Đợi... đợi Tần Vũ Phong rồi hỏi đi”

Tân Vũ Phong bây giờ đang nắm cổ áo đối phương, hất tay một cái rồi đè người đó ra đất, đầu gối đè lên eo đối phương, tay còn lại vặn hai tay để ra sau lưng.

Thiền Nguyên Dung chớp chớp mắt.

Không biết tại sao, Thiền Nguyên Dung cứ cảm giác chiêu này của Tần Vũ Phong rất giống cầm nã thuật mà các tướng sĩ của Đại Hạ phải học.

Tân Vũ Phong đã lên tiếng, giọng rất lạnh lùng: “Nói, anh là ai? Sao lại cản đường của chúng tôi?”

“Người Đại Hạ bẩn thỉu...”

Âm dương sự bị đè ra đất gào thét: “Đừng hòng tôi nói sự thật ra! Ha ha ha!”

“Không ngờ nhỉ, thằng nhóc con như anh mà lại biết sự tồn tại của âm dương sư chúng tôi. Nếu không chỉ sợ anh chết mà cũng không biết tại sao”

Ánh mắt của Tân Vũ Phong trông rất lạnh lùng, anh dùng ánh mắt ra hiệu cho người của đoàn biểu võ thuật của Đại Hạ.

Thiền Nguyên Dùng thấy ánh mắt của Tần Vũ Phong thì hiểu ý ngay, bảo mọi người bao vây âm dương sự này lại.

Có bức tường ngăn cách bằng người này, tầm nhìn của tất cả mọi người đi qua đều bị chặn lại.

Con đường này vốn đã ít người qua lại, người đi qua đường chắc cũng không muốn dính phải chuyện gì nên đi qua bọn họ rồi chạy luôn.

Tần Vũ Phong híp mắt lại, giọng có vẻ nguy hiểm: “Anh tưởng anh không muốn nói thì tôi không có cách nào để làm anh nói à?”

Nói rồi anh giải khớp cắm của âm dương sư kia một cách nhanh gọn để tránh anh ta cắn lưỡi tự vẫn.

Tiếp sau đó, tay Tân Vũ Phong tạo ra hai tiếng cạch cạch, bẻ gãy xương chân của đối phương, làm đối phương không chạy nổi. "Hu hu hu."

Âm dương sự kia bắt đầu phát ra những tiếng kêu ai oán.

Tân Vũ Phong vẫn không định dừng tay lại, đưa tay lên sờ ngón tay của đối phương.

“Tôi nhớ thứ quan trọng nhất của âm dương sự mấy người là tay đúng không? Nếu như tay không vẽ được bùa, không tạo được lần nữa thì không làm được gì nữa đúng không?

Trong mắt âm dương sư kia tràn đầy sự kinh hãi, liên tục kêu than xin tha.

Tần Vũ Phong lúc này mới lắp

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play