*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt Vương Quốc Nam lập tức đỏ bừng, anh ta nói: "Ha ha.. Nhạc Linh Linh cũng thật biết nói đùa, đi đầu cơ? Không đi, tôi không đi đâu cả."

Nhạc Linh Linh hài lòng gật đầu.

Cùng lúc đó.

Trên tầng mười tám của khách sạn, chính giữa căn phòng của Saemon.

Nhóm đệ tử ngồi vây quanh ông ta, nín thở, tập trung suy nghĩ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Saemon đang ngồi ở trung tâm, nghiến răng mạnh tới mức muốn nhai nát cả hàm.

"Đám người Đại Hạ chết tiệt, rõ ràng đang ở trên địa bàn của Đông Hoàng chúng ta mà dám không để người Đông Hoàng vào måt!"

"Đúng!"

Một đệ tử của Saemon lên tiếng: "Sư phụ, đám người Đại Hạ này quá kiêu căng và ngạo mạn rồi, ngay cả sư huynh của chúng ta mà cũng dám ra tay, thật quá đáng giận!"

"Lần này chúng ta nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học!"

Saemon gật đầu, nói: "Con nói rất đúng, việc này không nên chậm trễ, ngay bây giờ hãy lập tức lên đường!"

Những người khác nhao nhao gật đầu, nối đuôi nhau theo Saemon rời khỏi phòng, thậm chí không cần đợi thang máy mà đi thẳng xuống lầu dọc theo lan can.

Đúng như Tân Vũ Phong đã đoán, đám võ sĩ Đông Hoàng đến khiêu khích trước cửa chính là người do Saemon phải đến.

Cho nên, Saemon không có khả năng không biết đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ sống ở tầng nào, càng không có khả năng chẳng hay biết gì về chuyện đám võ sĩ Đông Hoàng đến phòng quấy rối.

Saemon mang theo các đệ tử, một đường đi thẳng đến trước cửa căn phòng nơi đám người Tân Vũ Phong đang tụ tập.

Ông ta biết đằng sau cánh cửa này, kẻ đã xúc phạm ông ta và xúc phạm cả đệ tử của ông ta đang ở bên trong,

"Này.."

Saemon hít một hơi thật sâu, nhưng ông ta có chút không thể kiềm chế, hai tay run lên vì phẫn nộ!

Phải biết rằng, ông ta chính là cao thủ của Đông Hoàng, một nhân vật có cấp bậc thuộc hàng bắc đẩu tông sư.

Đi tới chỗ nào mà không được thưởng thức hoa thơm cùng những tiếng vỗ tay, những ánh nhìn chăm chú và sự ngưỡng mộ, lấy lòng?

Ngay cả người ngồi ở vị trí đứng đầu Đông Hoàng, nhìn thấy ông ta cũng phải kính nể đôi ba phần!

Vậy mà chỉ một tên lính quèn tới từ Đại Hạ cũng dám sỉ nhục ông ta trong điện thoại?

Saemon không thể không cho đối phương nếm thử sự lợi hại của mình!



“Rầm!” Một tiếng động thật lớn vang lên. Cánh cửa phòng trước mặt bị người đá văng ra. Tất cả ánh mắt của võ sĩ Đại Hạ đều đồng loạt hướng về phía Saemon.

Giọng nói của Saemon rất bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn sự tức giận khó có thể che giấu hay kìm nén.

"Vừa rồi, là ai đã trả lời cuộc gọi của tôi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play